Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1280





Chương 1368:

 

Nguyễn Tri Hạ xoa xoa lỗ mũi của cô bé: “Mẹ không sợ lãnh, con sợ sao?”

 

Tư Hạ ngập ngừng rồi chĩa hai tay lên ra dấu, nũng nịu nói: “Vậy mẹ phải đội cho con cái mũ con thỏ.”

 

“Được!” Nguyễn Tri Hạ đồng ý xong lên lầu lấy mũ xuống cho Tư Hạ đội, rồi dắt cô bé ra ngoài xem trò vui.

 

Cảnh vật trong sân khô héo khi đông về, mặc dù đã được chăm sóc cẩn thận nhưng vẫn toát lên vẻ tiêu điều.

 

Lưu Chiến Hằng dẫn theo người đứng trước cổng biệt thự, có rất nhiều người nên Nguyễn Tri Hạ không nhìn rõ được tình hình ngoài đó, cô phải dắt Tư Hạ đi lên phía trước, đứng lên bồn hoa để nhìn rõ hơn.

 

Sau khi đứng vững cô liền tập trung nhìn thì thấy một hình bóng quen thuộc giữa đám đông.

 

Nguyễn Tri Hạ biến sắc, thì thầm: “Tư Mộ Hàn?”

 

“Mẹ ơi, con cũng muốn nhìn!” Tư Hạ đứng bên cạnh, ôm chân cô ngước nhìn trông rất đáng thương.

 

Nguyễn Tri Hạ cúi xuống bế Tư Hạ lên: “Con xem ai kìa?”

 

Tư Hạ chỉ ra cổng, vui mừng quay sang nói với Nguyễn Tri Hạ: “Ba!”

 

Nguyễn Tri Hạ lúc này mới xác định là mình không nhìn lầm, đêm qua Tư Mộ Hàn bảo hôm nay sẽ quay lại gặp họ, Nguyễn Tri Hạ cứ nghĩ anh sẽ lại trèo lên cửa sổ nhưng không ngờ lại trực tiếp đến đây một cách quang minh chính đại như vậy!

 

Nguyễn Tri Hạ thất thần, Tư Hạ tưởng Nguyễn Tri Hạ không nghe thấy nó nói chuyện, nên không ngừng lặp lại: “Mẹ, con đã nhìn thấy ba, là ba!”

 

“Là ba, mẹ biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ buông nó ra: “Con xuống trước đi, tay mẹ hơi mỏi rồi.”

 

Cô phát hiện Tư Mộ Hàn nói không sai, Tư Hạ gần đây đã nặng hơn rồi, cô ôm một lúc đã mỏi tay.

 

Nguyễn Tri Hạ đặt Tư Hạ trên mặt đất, Tư Hạ kéo tay cô muốn đi tới cửa biệt thự đi, trong miệng luôn lẩm bẩm: “Ba, ba…”

 

Nguyễn Tri Hạ nắm tay Tư Hạ đi tới.

 

Vừa nãy hai người đứng trên bồn hoa, có vị trí ưu thế, cũng dễ dàng nhìn thấy Tư Mộ Hàn, nhưng bây giờ hai người đứng trên mặt đất, phía trước là một đám đàn ông cao lớn, hai người họ cơ bản không nhìn thấy Tư Mộ Hàn.

 

Tư Hạ kéo Nguyễn Tri Hạ định chen qua khe hở giữa đám người tìm Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ kéo Tư Hạ lại, ngồi xổm xuống nói nhỏ với Tư Hạ: “Tri Hạ, không nên chen lấn, một lát ba sẽ đến đón, chúng ta cứ ở trong phòng chờ.”

 

Tư Mộ Hàn có thể tìm tới cửa, tất nhiên có thể vào trong phòng, hai mẹ con ở đây chen tới chen lui cũng không làm được chuyện gì.

 

Tư Hạ quệt mồm, hơi thẫn thờ, nhưng vẫn nghe lời nói: “Vâng ạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ mang nó trở về, đi chưa được mấy bước, cô lại quay đầu liếc nhìn, rồi mới đi vào phòng.

 

Hai người vào phòng không bao lâu thì Tư Mộ Hàn đã cùng Lưu Chiến Hằng đi vào.

 

Tư Mộ Hàn vừa vào cửa, đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ.

 

Trong đôi mắt vốn không có cảm xúc gì của anh, hiện lên ý cười.

 

Nguyễn Tri Hạ đọc hiểu ý tứ trong mắt anh, dường như đang nói: “Anh đã nói phải tới thăm hai mẹ con.”

 

Cô thu tầm mắt lại, quay mặt nhìn về phía khác, không kìm được bật cười.

 

Mà biểu hiện của Tư Hạ càng trực tiếp, nó vui sướng chạy thẳng về phía Tư Mộ Hàn: “Ba!”

 

Tư Hạ nhỏ bé, chạy tới cũng chỉ có thể ôm chân lớn xin ôm một cái.

 

Tư Mộ Hàn xoay người ôm nó lên, đi tới một bên ghế sofa ngồi xuống, đưa tay dí vào trán nó một cái: “Ba còn có việc.”

 

Nói xong, anh xoay người nhìn Lưu Chiến Hằng: ” Đạo đãi khách của anh Lưu là để tôi đứng ở chỗ này sao?”

 

Lưu Chiến Hằng chỉ liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, cũng không nhiều lời, đàn em phía sau anh ta hướng đầu bậc thang dùng tay ra hiệu hiệu mời: “Mời ngài đi bên này.”

 

Tình huống hơi tế nhị, rõ ràng hai người Tư Mộ Hàn và Lưu Chiến Hằng là nước lửa không hòa hợp, nhưng khi Tư Mộ Hàn tìm tới cửa Lưu Chiến Hằng còn muốn lấy lễ để đón tiếp.

 

Theo lý thuyết thì hai người kia đó nên châm chọc lẫn nhau mới đúng.


DMCA.com Protection Status