Thấy nụ cười say đắm lòng người của Phương Nhã Nhu, Lâm Phi quả thực khóc không ra nước mắt, người phụ nữ này thật biết nhẫn...
Chẳng trách bảo an đó lại cúi chào như vậy, thấy lãnh đạo bệnh viện có thể không cúi chào sao?
Nhưng hắn vẫn bắt tay với Phương Nhã Nhu:
- Tôi là Lâm Phi...bác sĩ Phương, tôi nói đùa đấy, tôi thấy cô thế này giống thiên sứ áo trắng, thật đúng là người đẹp tâm cũng đẹp. Bác cả tôi phải nhờ cô chăm sóc rồi...
Phương Nhã Nhu cười càng “vui vẻ” hơn:
- Lâm tiên sinh, anh thật biết cách nói chuyện, nhưng miệng lưỡi của anh cũng thay đổi nhanh thật.
- Ha ha, kẻ thức thời mới là kẻ tuấn kiệt. Tôi cũng không nhớ tôi đã nói gì quá đáng.
Lâm Phi cười ngượng ngùng, trong lòng thầm cảm thán, xong rồi, nói bệnh viện và bác sĩ như thế, giờ muốn cua cô gái này cũng không có cơ hội nữa rồi.
Sau khi tiến vào thang máy, vẻ mặt Phương Nhã Nhu trở nên nghiêm túc, không nói gì với Lâm Phi nữa mà trực tiếp đi vào văn phòng của mình. Còn Lâm Phi cũng đành tạm thời vẫy tay chào, đi đến phòng bệnh của Lâm Đại Nguyên.
Sau khi ra khỏi thang máy, Phương Nhã Nhu quả thực không nhịn được mà nở một nụ cười từ đáy lòng. Đùa bỡn người đàn ông này quả thực rất thú vị, cứ nghĩ tới bộ dạng kinh ngạc vừa rồi của Lâm Phi, cô lại không nhịn được cười.
Vốn tưởng người đàn ông này là một người đàn ông chín chắn, còn bác học uyên thâm, nhưng xem ra, quả nhiên vẫn có mặt trẻ con non nớt.
Hôm đó, sau khi tỉnh lại trong phòng khách sạn, thực ra cô vô cùng cảm kích Lâm Phi, trong đêm cô đau lòng nhất, hắn đã an ủi cô, cô cũng rất tán thưởng khả năng kiềm chế của hắn. Nói chung thì ấn tượng đầu tiên không tồi.
Cho nên hôm nay gặp hắn, trong lòng cô vẫn có chút mừng thầm.
Mà sau một hồi trêu chọc thế này, cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Đương nhiên, nếu nói đã thích Lâm Phi thì còn quá sớm, nhưng Phương Nhã Nhu rất có hứng thú với người đàn ông thần bí này.
Quả thực cô muốn tiếp xúc với hắn nhiều hơn, chỉ cần đừng động một tí đề xuất “thuê phòng” là được rồi.
Đến phòng bệnh, thấy bác cả và Lâm Dao đang ăn mỳ, nghe họ nói chuyện, hắn có chút thất thần. Ban ngày bị Hứa Vi từ chối, đến tối lại bị Phương Nhã Nhu bỡn cợt, tâm trạng quả thực không ra sao.
Lâm Dao bộ dạng quan tâm hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì không, hắn chỉ viện lý do, trả lời qua loa tắc trách.
Lâm Đại Nguyên cũng quan tâm tới việc của Lâm Phi và Hứa Vi, hỏi hắn có nghiêm túc theo đuổi Hứa Vi không.
Lâm Phi đành nói cho Lâm Đại Nguyên biết, mình và Hứa Vi không có khả năng, Hứa Vi đã nói rằng cô không thích mẫu người như hắn.
- Nếu Hứa Vi đã nói vậy rồi thì cũng không thể miễn cưỡng người ta được.
Rốt cuộc thì Lâm Đại Nguyên cũng nghĩ thông. Mặc dù cảm thấy rất đáng tiếc nhưng ông tin Lâm Phi không lừa mình.
Lâm Dao có vẻ rất vui vẻ:
- Cha, anh cũng vẫn còn trẻ mà, không cần phải vội đâu ạ.
- Thôi đành phải chờ thôi, đợi bác ra viện, sẽ nghĩ cách giới thiệu cho cháu một người phù hợp hơn.
Lâm Đại Nguyên lẩm bẩm.
Lâm Phi cười khổ:
- Bác cả, chuyện này cứ để cháu tính ạ, bác cứ yên tâm dưỡng thương đi.
Lâm Đại Nguyên có vẻ nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nghiêm túc nói:
- Tiểu Phi, tự cháu tìm không có vấn đề gì, nhưng đừng muốn một bước bước lên trời. Không phải cháu có ý với Tô tiểu thư đấy chứ? Người ta xinh đẹp như tiên nữ thật, nhưng đó không phải là người chúng ta có thể động vào! Cháu phải tỉnh táo đấy!
- Cháu...
Lâm Phi dở khóc dở cười:
- Bác cả, cháu có nghĩ vậy đâu ạ, cháu với Tổng giám đốc Tô là quan hệ chủ - tớ, cháu đâu có suy nghĩ ấy? Cô ta động một tý là cáu giận, cháu cảm thấy người phụ nữ này thật kỳ lạ, nếu không phải là vì tiền lương thì cháu cũng không muốn hầu hạ cô ta.
Lâm Đại Nguyên thấy Lâm Phi không giống đang nói đùa, mới yên tâm nói:
- Như vậy thì tốt, bác sợ cháu nhất thời hồ đồ...
Sau khi nói chuyện với bác cả một hồi, Lâm Phi nhìn đồng hồ liền có ý định rời khỏi.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, hắn nhìn thấy đầu hành lang, một bác sĩ nữ mặc áo blue trắng đang lật báo cáo kiểm tra, chầm chậm tiến về phía mình.
Là Phương Nhã Nhu.
Hai mắt Lâm Phi phát sáng, chiếc áo blue trắng rộng thùng thình không khiến dáng người Phương Nhã Nhu trở nên mập mạp, mà ngược lại đem đến cảm giác hoàn toàn mới lạ, đặc biệt là vùng eo eo thon, cặp đùi đẹp đẫy đà càng thu hút ánh mắt chú ý của người khác.
Đầu óc Lâm Phi nhất thời nóng lên, đêm đó vốn dĩ hắn muốn tìm người phụ nữ này để “phát tiết”, nhưng phát tiết không thành, hôm nay không ngờ lại bị người phụ nữ này khơi gợi tà hỏa.
Thật là muốn chết mất thôi!
Từ xa Phương Nhã Nhu đã nhìn thấy Lâm Phi đang định đi ra ngoài, vừa muốn chào một tiếng thì đằng sau đã có người gọi.
- Nhã Nhu!
Một bác sĩ nam trẻ mặc chiếc blue trắng, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt tuấn tú, cao khoảng 1m8 trở lên đi tới.
- Trang Diệc Phàm? Anh vẫn chưa tan làm sao?
Phương Nhã Nhu có chút nghi hoặc.
Bác sĩ tên Trang Diệc Phàm này móc ra một lọ thủy tinh tinh xảo trong túi, bên trong là chất lỏng màu tím nhạt.
- Anh nhớ là hôm nay em phải trực ban, sợ tối em mệt, đây là tinh dầu Lanvender, tuần trước trước khi từ Pháp trở về, anh đã mua cho em, có thể giảm bớt mệt nhọc, chống nếp nhăn...ha ha, nhưng da dẻ của em tốt như vậy rồi, đương nhiên không cần chống nếp nhăn, cứ coi như cho tinh thần tỉnh táo đi.
Trang Diệc Phàm nói.
Phương Nhã Nhu chau mày nói:
- Bình này là thủy tinh à, tinh dầu này chắc chắn rất đắt, tốt nhất đừng cho tôi, anh cứ đưa cho bác gái dùng đi, tôi uống cà phê cho tinh thần tỉnh táo là được rồi.
- Nhã Nhu, anh và em quen nhau nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào tình cảm này không bằng một lọ tinh dầu sao?
Trang Diệc Phàm dáng vẻ thâm tình nhìn Phương Nhã Nhu.
Phương Nhã Nhu có chút khó xử, nếu không nhận, có vẻ quá mức lạnh lùng tuyệt tình, nên cô đành cầm, mỉm cười nói:
- Vậy cảm ơn anh, nhưng lần sau anh đừng mua quà đắt tiền thế này nữa.
- Ha ha, lần sau tính sau.
Trang Diệc Phàm lại dặn dò vài câu, bảo Phương Nhã Nhu đừng cố sức quá rồi mới vẫy tay xuống lầu.
Mặc dù đứng có chút xa, nhưng với thính lực của Lâm Phi, hắn nghe cuộc đối thoại của hai người rất rõ ràng.
Lúc này, hắn đã đến bên cạnh Phương Nhã Nhu, cười cảm thán:
- Tinh dầu Florial, số lượng có hạn, chà chà, mặc dù chỉ là nhãn hiệu cao cấp trong nước Pháp, nhưng cũng xem như có thành ý.
Phương Nhã Nhu trừng mắt với hắn:
- Anh hiểu như vậy thì có ích gì? Phải học hỏi người ta nhiều hơn, theo đuổi phụ nữ là phải thành tâm, ai như anh, động một tí là đi khách sạn, con nhà lành có ai tình nguyện.
- Anh ta mua cho cô tinh dầu đắt tiền như vậy, tôi cũng không thấy cô thích anh ta lắm.
Lâm Phi nói.
- Người ta là Phó viện trưởng tuổi trẻ tài cao, đệ nhất đao khoa ngoại bệnh viện chúng tôi, tiền đồ xán lạn đấy.
Phương Nhã Nhu vẻ ranh mãnh nói.
- Vậy thì càng đáng thương rồi, Bạch mã hoàng tử bị cô gái mình đem lòng yêu thương cự tuyệt tàn nhẫn.
Lâm Phi nói.
Phương Nhã Nhu có vẻ cảm thấy hơi phiền:
- Trang Diệc Phàm là người tôi quen biết nhiều năm, coi như là học trưởng của tôi. Có lẽ vì quá quen thuộc nên tôi không có cách nào có cảm giác với anh ta....nhưng con người anh ta rất tốt, tôi mắc nợ anh ta rất nhiều, có lúc cảm thấy bản thân mình cũng rất quá đáng.
- Quần áo có thích hợp hay không, phải mặc vào mới biết, chứ không phải nhìn trang trí hoa lệ bên ngoài, dù có thích đến đâu, mặc không vừa, cũng không có tác dụng gì, cô việc gì phải buồn rầu vì việc này.
Lâm Phi nói.
Phương Nhã Nhu sững người, nghĩ kỹ lại lời Lâm Phi nói, hình như đúng là đạo lý này. Dù cho là người tốt, nhưng chưa chắc đã là người mình cần tìm.
- Nếu lúc nào anh cũng ăn nói đứng đắn, miệng đừng ba hoa như này thì tốt rồi.
- Vừa vừa thôi chứ, thỉnh thoảng tôi phải cho cô chút “canh gà tâm linh” là để có hôm nào đó cô đồng ý cùng tôi đi “thuê phòng”, mặc bộ blue trắng đến dụ dỗ tôi, cô được đấy...chà chà...bờ mông này...
Lâm Phi không chút che giấu nhìn chằm chằm vào mông Phương Nhã Nhu, chậc chậc vài cái như đang thưởng thức một món ngon nào đó. Sau đó hắn lắc đầu, thở dài, đi về phía thang máy, vẫy tay nói tạm biệt Phương Nhã Nhu.