Tống Thư Hàng cười khổ, nói:
- Hóa ra là thế… lúc nãy cũng coi như là ta đã siêu độ cho người ta sao?
Hắn chỉ ở bên cạnh mỹ nhân có nốt ruồi lệ niệm ‘Địa Tạng Độ Hồn Kinh’ một lần thôi mà, hoàn toàn không thi triển thuật siêu độ. Kết quả là thế này cũng xem như siêu độ cho cô ấy, lại còn lấy được cả điểm công đức nữa.
Bạch Tôn Giả hiểu ra ngay:
- Ngươi siêu độ cho cái vị vừa nãy hả?
- Ừm.
Tống Thư Hàng gật đầu.
- Tiêu rồi.
Bạch Tôn Giả nói bằng giọng kinh hãi:
- Nếu như cái vị vừa nãy bị siêu độ rồi thì Dao Trì Thiên Giới sẽ mất đi chỗ dựa. Nếu thế thì Dao Trì Thiên Giới này sắp bị hủy rồi, ôi, tiếc quá, tại sao không giao hạch tâm cho chúng ta trước chứ… nếu như ta lấy được hạch tâm là có thể chống đỡ Dao Trì Thiên Giới này rồi.
- Hạch tâm hả?
Tống Thư Hàng lập tức lấy mũ phượng mà phượng bào hoa lệ xinh đẹp kia ra, đưa sang cho Bạch tiền bối:
- Bạch tiền bối, đây chính là hạch tâm!
Mũ phượng và phượng bào này hiển nhiên là kiểu của nữ.
Không biết Bạch tiền bối mặc phượng bào và đội mũ phượng thì trông như thế nào nhỉ? Tống Thư Hàng cảm thấy trong lòng có chút mong đợi.
Bạch Tôn Giả nhận lấy mũ phượng và phượng bào, giơ tay đặt lên trên, kiểm tra bọn chúng.
- Đúng là hạch tâm của Dao Trì Thiên Giới này, Thư Hàng ngươi làm tốt lắm, có được hạch tâm rồi ta có thể duy trì Dao Trì Thiên Giới này, hơn nữa còn có thể chuyển nó đi, biến nó trở thành một sơn trang nghỉ mát nữa của ta.
Bạch Tôn Giả nói.
Sưu tập sơn trang nghỉ mát cũng là một trong những sở thích của Bạch tiền bối…
Dứt lời, Bạch Tôn Giả cởi pháp bào trên người mình xuống, trên người chỉ còn quần áo trong. Sau đó hắn mở phượng bào màu đỏ thêu chỉ vàng ra.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục ăn ý lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh.
- Đúng rồi, đây là quần áo của nữ.
Bạch Tôn Giả chau mày nói.
Tống Thư Hàng:
- Bạch tiền bối, lúc này đừng cố kỵ nhiều như thế, cả cái Dao Trì Thiên Giới này sắp bị hủy diệt rồi đấy! Nếu như ngươi không nhận Dao Trì Thiên Giới này thì xong phim luôn đấy.
Lời nói này kết hợp với ngọn lửa màu vàng cháy hừng hực trên người Tống Thư Hàng, nhiệt huyết quá!
Bạch Tôn Giả nhìn điện thoại trong tay Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục: …
Một lát sau, Bạch Tôn Giả thở dài:
- Không được truyền ảnh này ra ngoài. Nếu không ta sẽ nhét các ngươi lên phi kiếm dùng một lần, gửi đến bí cảnh chậm chạp làm bạn với Cuồng Đao Tam Lãng đạo hữu đấy.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục gật đầu liên tục.
Bạch Tôn Giả vươn tay ra, thuần thục mặc phượng bảo hai màu vàng đỏ lên người.
Ở sau lưng hắn, liễu thụ yêu rất phối hợp vươn cành liễu ra vấn mái tóc đen của Bạch Tôn Giả lên rồi đội mũ phượng lên đầu hắn.
Cả quá trình thay quần áo vô cùng trôi chảy…
- Bạch tiền bối, trước kia ngươi từng mặt quần áo như thế này à?
Tống Thư Hàng thử dò hỏi, vì hắn thấy Bạch tiền bối mặc phượng bào quá là thuần thục.
- Ừm, trước kia đã từng mặc.
Bạch Tôn Giả gật đầu đáp.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên, trước kia Bạch tiền bối có sở thích giả gái à?
- Đừng nghĩ lung tung nữa, ta chỉ đi thử quần áo giúp người ta mà thôi. Nói ra thì đó cũng là chuyện ba trăm năm trước rồi, lúc đó ta quen với một vị đạo hữu rất thú vị, đạo hiệu của cô ấy là Đông Qua, là một vị tiên tử. Nếu như ta nhớ không nhầm thì cô ấy là trưởng bối trong sư môn của Lệ Chi Tiên Tử. Đạo hiệu của đời cô ấy là hệ rau, mà đời Lệ Chi Tiên Tử thì là hệ hoa quả.
Bạch Tôn Giả vừa chỉnh lại trang phục vừa giải thích.
Tống Thư Hàng nghe tới đây thì lập tức cảm thấy, muốn gia nhập vào môn phái của Lệ Chi Tiên Tử thì phải có nghị lực hơn người mới được. Đời trước là rau củ, đời sau là hoa quả, vậy đời sau Lệ Chi Tiên Tử thì dùng đạo hữu gì? Hệ ngũ cốc à? Đạo Mễ Chân Quân? Tiểu Mạch Tiên Tử? Đại Mạch Tiên Tử? Cao Lương Đạo Nhân? Chỉ cần nghĩ tới thôi là thấy đã đời rồi.
- Đông Qua Tiên Tử rất thích may váy tiên. Váy tiên mà cô ấy làm ra không bán ra mà chỉ là một sở thích thôi. Mà ta thường xuyên bị cô ấy kéo đi thử đồ… mấy kiểu váy tiên như phượng bào này, ta mặc nhiều lắm rồi.
Bạch Tôn Giả đáp.
Thì ra là thế, chẳng trách Bạch tiền bối không quá phản cảm với chuyện mặc phượng bào này, hơn nữa lại còn mặc một cách thuần thục đến vậy.
- Vị Đông Qua Tiên Tử kia giờ vẫn mạnh khỏe chứ?
Tống Thư Hàng hỏi. Vì từ lúc Bạch tiền bối xuất quan tới giờ, chưa từng nhắc tới vị Đông Qua Tiên Tử này, mà cũng không bị cô ấy kéo đi thử quần áo nhỉ?
- Lần trước lúc ta tổ chức cuộc thi máy kéo tay cầm cũng từng thử liên lạc với cô ấy… Nhưng mà ta nghe sư tỷ của cô ấy nói, vì tìm kiếm nguyên liệu may váy tiên, cô ấy đã đến hành tinh khác rồi. Nghe nói cô ấy muốn làm một bộ kim lũ ngọc y, chính là cái kiểu ánh vàng lấp lóe ấy, kết quả là đi một mạch mấy chục năm không trở về.
Bạch Tôn Giả nói xong thì đội ngay ngắn mũ phượng trên đầu mình.
Sau đó hắn giang hai tay ra, nhắm mắt lại, kết nối với mũ phượng và phượng bào trên người.
Chỉ cần kết nối được với hạch tâm là có thể tiếp nhận Dao Trì Thiên Giới, chống đỡ mảnh vỡ thiên đình này.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục âm thầm lùi về sau một chút, không quấy rầy Bạch tiền bối.
…
Đồng thời, ngọn lửa công đức màu vàng trên cơ thể Tống Thư Hàng đã bắt đầu thu nhỏ lại, tiến vào bước biến đổi về chất thứ hai, cũng không biết đến lúc nào mới hoàn thành dị biến đây.
- Bạch tiền bối đẹp thật.
Tô Thị A Thập Lục nói:
- Nếu như ta là đàn ông, ta nhất định phải lấy Bạch tiền bối.
‘…’
Tống Thư Hàng:
- Thập Lục, cô nhầm rồi, đừng lầm lẫn giới tính của Bạch tiền bối nhé.
- Ta không nhầm đâu.
Tô Thị A Thập Lục cười giảo hoạt, cô ấy nhìn Tống Thư Hàng, nói:
- Thư Hàng, lần này, nếu như ta độ kiếp thành công… ta sẽ đi Giang Nam tìm ngươi.
- Lần này cô nhất định có thể vượt qua thiên kiếp, ta bảo đảm đấy.
Tống Thư Hàng nói:
- Đến lúc đó, chúng ta gặp lại nhau ở Giang Nam nhé.
- Ừm.
Tô Thị A Thập Lục cười gật đầu. Cô nhất định phải vượt qua thiên kiếp lần này, tuyệt đối không thể thất bại.
‘Đúng rồi, A Thập Lục, cô có biết gì về bí cảnh chậm chạp không? Ở trong đó ngoài việc mỗi một cử động đều bị cưỡng chế chậm lại ra thì còn hiệu quả nào khác nữa không?
Tống Thư Hàng truyền âm nhập mật hỏi Tô Thị A Thập Lục.
‘Ngươi hỏi chuyện này làm gì?’
Tô Thị A Thập Lục tò mò hỏi.
‘Cô không cảm thấy, ảnh Bạch tiền bối mặc phượng bào, đội mũ phượng mà chỉ lưu trong điện thoại của chúng ta thì thật là lãng phí của trời sao? Nói thật là ta rất muốn gửi ảnh của Bạch tiền bối lên nhóm Cửu Châu số 1.’
Tống Thư Hàng nói đùa.
Trên mặt Tô Thị A Thập Lục nghiêm lại, cô truyền âm với Tống Thư Hàng:
‘Thư Hàng… về sau ít tiếp xúc với Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối thôi nhé. Đồng Quái tiền bối cũng thế, tiếp xúc nhiều với họ là bị lây bệnh nghịch dại đấy.’
‘Amen, ta chỉ nói đùa thôi mà. Ta không thích tới bí cảnh chậm chạp chơi đâu.’
Tống Thư Hàng cười nói.
Tống Thư Hàng vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng ‘lạch cạch’ truyền tới từ sau lưng, đó là tiếng đồ vật rơi xuống dưới đất.
Hắn quay đầu lại và phát hiện ra điện thoại của Bạch tiền bối đã rơi xuống dưới đất. Lúc trước, Bạch tiền bối nhận được tin nhắn của Linh Điệp Tôn Giả, vì lúc đó Bạch tiền bối đang bận nên để Tống Thư Hàng trả lời tin nhắn giúp. Từ lúc đó, điện thoại của Bạch tiền bối luôn ở trên người Tống Thư Hàng.
Lúc ở trong Dao Trì Thiên Giới này, điện thoại của Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đều không có tín hiệu, chỉ có chiếc điện thoại đã được cải tiến vượt bậc này của Bạch Tôn Giả vẫn ngoan cường giữ liên lạc với thế giới bên ngoài thôi.
Lúc Tống Thư Hàng nhìn thấy chiếc điện thoại này, trong lòng hắn đột nhiên dấy lên cảm giác bất an. Chiếc điện thoại này luôn đặt trong túi áo trước ngực của đạo bào hắn đang mặc mà, tại sao lại rơi ra từ sau lưng chứ?
Hắn vội vàng nhặt điện thoại của Bạch Tôn Giả lên.
Điện thoại không khóa màn hình, Tống Thư Hàng nhìn thấy trên màn hình hiển thị giao diện chat của nhóm Cửu Châu số 1.
Tài khoản của Bạch Tôn Giả còn đang đăng nhập nữa chứ.
Sau đó, một bức ảnh Bạch Tôn Giả đầu đội mũ phượng, thân mặc phượng bào hoa lệ bị gửi lên nhóm Cửu Châu số 1.
‘Diệp Tư!!!’
Trong lòng Tống Thư Hàng gào thét.
Có thể thần không biết quỷ không hay lấy điện thoại từ trong túi ra chỉ có người hòa làm một thể với hắn là Diệp Tư mà thôi.
Diệp Tư giải thích:
‘Ờ thì, lúc nãy ta nghe thấy ngươi nói muốn gửi ảnh của Bạch Tôn Giả lên nhóm Cửu Châu số 1, không biết vì sao, trong lòng ta lại có cảm giác vô cùng tán thành. Sau đó ta không thể làm chủ được bản thân nên lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp vài tấm ảnh rồi gửi nó lên nhóm. Ta nghĩ đây chính là sức mạnh khế ước giữa ta và ngươi đấy!’
Sức mạnh khế ước cái đầu quỷ nhà cô ấy, ta chỉ nói đùa thôi mà, sao có thể sinh ra khế ước chi lực được chứ!
Tống Thư Hàng nhanh chóng tay ra ấn vào bức ảnh và Diệp Tư sư tỷ gửi, lựa chọn ‘thu hồi tin nhắn’.
Hệ thống nhắc nhở ‘bạn đã xóa một tin nhắn’.
Cũng may, Diệp Tư sư tỷ mới gửi ảnh chưa được hai phút, vẫn có thể thu lại được. Lúc nãy trong nhóm cũng không thấy có ai ngoi lên, chắc là không có tiền bối nào trong nhóm nhìn thấy bức ảnh này đâu nhỉ?
Một lát sau, trong nhóm Cửu Châu số 1.
Phá Dương Kích Quách Đại gửi một mạch mấy tin nhắn: ‘Meme đầu cún đáng yêu.’
‘Meme phẫn nộ xoa đầu cún của lầu trên.’
‘Tự dìm hoàn tất, không có ai giành với ta, sướng! @Ta là trung khuyển của Hoàng Sơn đại nhân.’
‘@Bạch Tôn Giả, Bạch tiền bối, vừa nãy ngươi thu hồi cái gì về đấy, ta còn chưa xem mà.’
Trong lòng Tống Thư Hàng cảm thấy thật may mắn, không xem được là tốt!
Đúng vào lúc này.
Đông Phương Tĩnh Tuyết:
‘Ha ha, Quách Đại sư huynh không nhìn thấy à? Lúc nãy vừa hay ta nhìn thấy, hơn nữa còn nhanh tay tải ảnh xuống rồi! Ngươi đợi chút, ta gửi ảnh cho ngươi, đẹp lắm đó!’
Đông Phương Tĩnh Tuyết:
‘Ảnh đẹp mũ phượng, phượng bào của Bạch tiền bối.’
Đông Phương Tĩnh Tuyết:
‘Ôi, Bạch tiền bối đẹp quá, Bạch tiền bối gả cho ta đi!’
Bắc Hà Tán Nhân:
‘Bản tọa vẫn luôn giữ im lặng, không dám lên tiếng. Nhưng nếu còn không lên tiếng thì sẽ tổn hại uy danh thánh đấu sĩ luôn online trong nhóm Cửu Châu số 1 của ta. Bạch tiền bối đẹp quá, Bạch tiền bối gả cho ta đi +1.’
Lưu Huỳnh Tiên Tử:
‘Đã tải ảnh, Bạch tiền bối đẹp quá, Bạch tiền bối gả cho ta đi +2.’
Diệt Phượng Công Tử:
‘Ảnh này là Bạch tiền bối chủ động gửi lên đấy, tuy rằng đã thu về, nhưng nếu như là Bạch tiền bối chủ động gửi lên thì chúng ta có thể an tâm lưu ảnh về máy. Bạch tiền bối đẹp quá, Bạch tiền bối gả cho ta đi +3.’
Trong Dao Trì Thiên Giới.
Tay cầm điện thoại của Tống Thư Hàng run rẩy, hắn cảm thấy có một bộ phim khổ nạn thời tận thế đang mời gọi hắn đóng vai chính đây này.