- Thập Lục à? Ta ngủ bao lâu rồi thế?
Tống Thư Hàng từ trên giường ngồi dậy rồi hỏi.
Hắn vừa ngồi dậy thì phát hiện ra bộ dáng ‘cơ bắp cuồn cuộn’ khắp toàn thân của mình đã bớt đi. Cơ bắp cả người thu nhỏ lại một vòng, trở nên rắn chắc hơn, đến cả thế chất cũng mạnh hơn một chút.
Chẳng lẽ là do viết ‘Thánh Nhân Tu Thân Phú’ làm tăng nhanh việc hấp thụ dược lực của ‘nước thuốc long ma’ ư? Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
- Ngươi tỉnh rồi à?
Tô thị A Thập Lục xoay đầu qua rồi hỏi:
- Ngươi ngủ tổng cộng gần một giờ rồi đấy.
- Lâu thế à?
Tống Thư Hàng cười ngượng ngùng, hắn hỏi:
- Lệ Chi tiền bối và Bạch tiền bối đi đâu rồi?
- Lệ Chi Tiên Tử đi dạo trong Bạch Vân thành để mua quần áo rồi, còn Bạch tiền bối…
Khóe miệng Tô thị A Thập Lục giương lên, nói:
- Hơn bốn mươi phút trước, Bạch tiền bối tải một cái APP về điện thoại, sau đó hắn vui vẻ đi ra ngoài rồi.
- Vui vẻ đi ra ngoài rồi á? Bạch tiền bối tải APP gì thế?
Trực giác của Tống Thư Hàng nói cho hắn biết, cái APP này… có vấn đề!
- Hình như là một cái APP ‘cho thuê phi kiếm’, chỉ cần tải nó xuống thì khi ra ngoài có thể thoải mái ngồi phi kiếm, cũng có thể đăng kí tài khoản làm tài xế trong APP này, ngự kiếm ra ngoài chở khách kiếm linh thạch. Nghe nói đây là chức năng Bạch Vân thành đã thí nghiệm cách đây rất lâu rồi.
Tô thị A Thập Lục trả lời.
Tống Thư Hàng:
- APP cho thuê phi kiếm, Bạch Vân thư viện đúng là tiên tiến cùng thời đại mà.
Với tính cách của Bạch tiền bối, sau khi tìm được APP điện thoại thú vị như vậy, chắc chắn hắn sẽ ra ngoài làm tài xế cho thuê phi kiếm, chở khách bay đi rồi.
Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì… Với kinh nghiệm trong quá khứ của Tống Thư Hàng, lúc Bạch Tôn Giả chơi high lên thì sẽ không thể khống chế được tốc độ. Hy vọng hắn sẽ không chở khách đua phi kiếm ở Bạch Vân thành.
…
Sau khi Tống Thư Hàng bò dậy thì nhìn sang Tô thị A Thập Lục, hỏi:
- Thập Lục, cô đeo kính làm gì thế?
A Thập Lục không bị cận thị chứ nhỉ? Hình ảnh Tô thị A Thập Lục đeo một cặp kính đen to trên gương mặt nhỏ nhắn để đọc sách rất đáng yêu.
- Đây là khoa học kỹ thuật mới của Bạch Vân thành, chỉ cần đeo kính lên là có thể ngồi ở nhà thăm thú tất cả các cửa hàng ghi trong quyển sách này.
Tô thị A Thập Lục giơ quyển sách dày cộm trong tay lên, nói.
Quyển sách trong tay cô thuộc loại sách hướng dẫn mua hàng giới thiệu về các loại cửa hàng trong Bạch Vân thành. Trong quyển sách này không hề có bất cứ chữ viết hay là tranh ảnh gì cả, chỉ có nhiều pháp thuật trận.
Thông qua cặp kính trên gương mặt Tô thị A Thập Lục, có thể kích hoạt mấy pháp thuật trận này, khiến cho người sử dụng như được nhìn tận mắt, tiến vào những cửa hàng được ghi chép trong sách, quan sát những hàng hóa mà mình thích.
Tuyệt đối là hắc khoa kỹ.
Từ sau khi tiếp xúc với Bạch Vân thành, mấy định nghĩa về những từ như ’ tu chân giới, nơi tu sĩ tụ tập’ đã hoàn toàn bị phá vỡ và tổ hợp lại.
Chỉ có thể nói, không hổ là thành trì lớn phồn vinh của nho môn, nơi đây đã kết hợp tu chân và khoa học kỹ thuật lại với nhau một cách hoàn mỹ.
- Cơ thể ngươi không sao chứ? Lúc trước ngươi đột nhiên ngủ mất, Bạch tiền bối đã kiểm tra cho ngươi một lần, nói cơ thể của ngươi không có gì đáng ngại cả, ý thức của ngươi đang liên hệ với bức tượng mười ba kiếp tiên của nho gia. Bạch tiền bối đoán ngươi có thể gặp được chút kỳ ngộ nên không đánh thức ngươi nữa.
Tô thị A Thập Lục tháo kính xuống, gập quyển sách dày cộm lại, nói.
- Hiện giờ cơ thể ta rất khỏe, không có vấn đề gì.
Tống Thư Hàng nói.
Chẳng trách ý thức của hắn bị kéo vào không gian ‘thi lại vô hạn’, Bạch tiền bối ở hiện thực lại không đánh thức hắn. Hóa ra Bạch tiền bối đã nhìn ra liên hệ giữa hắn và tượng mười ba kiếp tiên nên tưởng nhầm rằng hắn có kỳ ngộ.
- Không thể coi là kỳ ngộ, ta chỉ bị cuốn vào hoạt động ‘thi thử’ của đệ tử nho môn thôi.
Tống Thư Hàng kể khổ.
Sau đó, hắn nói cho Tô thị A Thập Lục nghe một lượt truyện hắn bị cuốn vào không gian ‘thi lại vô hạn’. Về chuyện liên quan đến Bạch tiền bối two hắn vẫn không thể tiết lộ cho người khác. Một khi những truyện mà hắn kể có liên quan đến Bạch tiền bối two là hắn không thể mở miệng được.
Hắn chỉ đành nhảy qua đoạn truyện này.
Sau khi Tô thị A Thập Lục nghe xong thì cười bảo:
- Không gian thi lại vô hạn á? Thú vị đấy chú. Hơn nữa, Thư Hàng ngươi còn lấy được ‘Thánh Nhân Tu Thân Phú’ từ trong không gian đó cũng coi như là một kỳ ngộ rồi.
- Kỳ ngộ như thế ta thà không cần còn hơn.
Tống Thư Hàng cắn chặt răng, nói.
Hơn nữa ‘Thánh Nhân Tu Thân Phú’ cũng không phải là tuyệt học bí ẩn gì, chẳng chênh với hàng vỉa hè là ‘Hỏa Diệm Đao’ bao nhiêu, là thứ mà mỗi một đệ tửnNho môn đều có.
Để học ‘Thánh Nhân Tu Thân Phú’ này hắn phải bỏ ra cái giá thi lại năm sáu lần… Hơn nữa nếu không phải Bạch tiền bối two phá không xuất hiện, tiến vào trong không gian đó thì không biết phải thi lại thêm bao nhiêu lần nữa hắn mới có thể thoát khỏi không gian đó?
Nói không chừng phải thi lại đến ngàn vạn lần ấy chứ!
Một cái giá quá lớn.
Tô thị A Thập Lục cười ha ha rồi đứng dậy, đặt cặp kính và quyển sách dày cộm sang một bên:
- Thư Hàng, vẫn chưa đến giờ quay phim buổi chiều, có muốn ra ngoài dạo phố với ta không?
Vừa rồi lúc xem quyển sách hướng dẫn mua sắm dày cộm kia, cô thấy thích mấy món đồ, giờ cô muốn ra ngoài mua.
- Được.
Tống Thư Hàng đáp.
…
Một lúc sau.
Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục rời khỏi ‘khách sạn’ nơi họ nghỉ ngơi.
Khi bọn họ đi ra ngoài liền thấy ở gần khách sạn có rất nhiều tu sĩ đều đang ngẩng đầu nhìn lên trời.
‘Ngầng đầu nhìn lên trời ư? Không hay rồi!’
Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên có dự cảm chẳng lành, hắn và Tô thị A Thập Lục cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Tiếp đó, hai người liền nhìn thấy một thanh phi kiếm bay tán loạn với tốc độ cực nhanh trong không trung. Người khống chế phi kiếm là một tiên nhân tóc dài xõa ngang vai, khí chất xuất trần. Lúc này hai tay của hắn kết thành kiếm quyết, đang thi triển bí thuật kiếm độn. Kiếm quang hóa thành một con giao long rất sống động, vừa linh hoạt vừa nhanh nhẹn.
Người ngồi trên phi kiếm là một đôi sư huynh muội, lần lượt là tu sĩ tam phẩm và nhị phẩm, sư huynh có gương mặt chữ điền, sư muội thì có gương mặt tròn đáng yêu.
Lúc này, mặt chữ điền và mặt tròn đều có vẻ mặt trắng bệch, miệng tái nhợt, hai chân đều hơi run lên.
Đó là vì tốc độ của kiếm quang giao long nhanh đến mức tàn bạo.
Trên bầu trời của Bạch Vân thành có rất nhiều tu sĩ ngự kiếm, ngự đao, ngự đủ loại pháp bảo phi hành, mọi người đều hạn chế tốc độ vào khoảng 100km, thả chậm tốc độ để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.
Mà tốc độ của thanh kiếm độn giao long này lại vượt qua tốc độ siêu âm thanh mấy lần rồi, giống như chuyển động trong tích tắc vậy, ‘vù vù vù’, kiếm quang lóe lên, thấy lỗ hổng là chui vào. Nó không ngừng vượt qua những tu sĩ đi cùng chiều… kỹ năng lạng lách đua phi kiếm đã đến mức tối đa.
Tốc độ quá nhanh khiến cho trái tim nhỏ bé của hai vị hành khách này không chịu đựng được.
Trong chớp mắt, thanh kiếm độn giao long này đã không biết bay tới nơi nào rồi.
Tống Thư Hàng: …
Tô thị A Thập Lục: …
- Vừa nãy là Bạch tiền bối đúng không?
Tống Thư Hàng hỏi.
Tô thị A Thập Lục gật đầu, đích thực là Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng giơ tay lên ôm lấy trán:
- Qủa nhiên, ta đã biết ngay là sẽ xảy ra chuyện mà.
Trong kiếp sống lái xe thuê của lão tài xế Bạch tiền bối sao có thể thiếu mất việc đua xe đây?
Hiện tại điều mà Tống Thư Hàng có thể làm chính là âm thầm cầu nguyện… Hy vọng Bạch tiền bối sẽ không vì tốc độ của phi kiếm quá nhanh không thể phanh lại được mà bất cẩn biến các đạo hữu xung quanh thành mứt quả.
- Đi thôi, chúng ta đi dạo phố của chúng ta.
Tống Thư Hàng thở dài một hơi.
Tô thị A Thập Lục mỉm cười.
Nhưng đúng vào lúc này, tia kiếm quang trên không trung kia lại ‘vù vù vù’ bay trở lại… Bạch Tôn Giả ngay lập tức hạ thẳng xuống trước mặt Tống Thư Hàng.
- Ơ, Thư Hàng, ngươi tỉnh rồi đấy à.
Bạch tiền bối giơ tay lên vẫy chào Tống Thư Hàng.
- Vừa tỉnh lại. Bạch tiền bối, lúc nãy ngươi đã bay vượt quá tốc độ rồi, lúc chúng ta vào Bạch Vân thành, vị quản lý đó chẳng phải đã nói với chúng ta rồi sao? Ở trong Bạch Vân thành, phải khống chế tốc độ phi hành dưới 100km để tránh xảy ra tai nạn bất ngờ.
Tống Thư Hàng nói.
- Ta biết ngay ngươi sẽ càm ràm về chuyện này mà.
Bạch Tôn Giả cười nói:
- Yên tâm đi, về sau ta hỏi lại rồi, nếu như có hành vi bay quá tốc độ thì mỗi lần quá tốc độ phạt một viên linh thạch tam phẩm. Ta tùy tiện móc một viên linh thạch ra là đủ tiền phạt cả ngàn lần rồi, không cần lo cho ta đâu!
Tống Thư Hàng: …
Đây là thất sách lớn nhất của Bạch Vân thành đấy! Mỗi lần chỉ phạt có một viên linh thạch tam phẩm. Bạch Tôn Giả chỉ tiện tay móc một cái thì đều là linh thạch lục phẩm trở lên. Một viên linh thạch lục phẩm đủ để đóng tiền phạt ngàn lần cho Bạch tiền bối rồi, thế nên đương nhiên hắn sẽ chơi thả phanh.
- Không nói chuyện với ngươi nữa, ta nhìn thấy khách của ta rồi.
Bạch Tôn Giả dứt lời thì nhảy lên, hạ xuống bên cạnh năm nho sinh trẻ tuổi.
- Vừa rồi các ngươi gọi ‘phi kiếm cho thuê’ trên APP ‘Phi Kiếm Vù Vù’ sao? Đơn của các ngươi do ta nhận!
Bạch Tôn Giả nói bằng giọng hào sảng.
Sắc mặt của năm nho sinh trẻ tuổi trắng bệch.
Sau đó, bọn họ hành lễ với Bạch Tôn Giả, muốn từ chối Bạch tiền bối một cách lịch sự, nho gia coi trọng nhất là lễ nghi. Cho dù trong lòng có sợ hãi thế nào đi nữa cũng không thể thất lễ trước mặt vị tiền bối này.
Nhưng không đợi bọn họ mở miệng nói chuyện, Bạch Tôn Giả đã phất tay áo bào lên, kéo cả năm nho sinh trẻ tuổi lên trên kiếm quang.
Ngay sau đó, Bạch Tôn Giả kết một pháp ấn, kiếm quang hóa thành một con đại bàng màu vàng, bay thẳng lên trời.
Tốc độ của kiếm quang rất nhanh, ‘vù’ một tiếng đã xuyên qua không trung, nhất kiếm quang hàn thập cửu châu.
Sau đó kiếm quang cũng giống như lúc trước, không ngừng chui qua các kẽ hở, giống như chuyển động trong tích tắc, vượt qua từng vị tu sĩ ngự kiếm đi cùng chiều.
Sau mấy tiếng ‘vù vù vù’, kiếm quang đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Chỉ còn lại tiếng kêu sợ hãi của năm vị nho sinh trẻ tuổi.
Năm tiếng hét vang lên không dứt, không hổ là các tu sĩ đã từng tu luyện, hơi thật là dài, tiếng kêu sợ hãi luôn ở những nốt cao chót vót không hạ, kêu mãi không dừng.
Tô thị A Thập Lục: …
Tống Thư Hàng thở dài:
- Qua ngày hôm nay, không biết trong Bạch Vân thành sẽ xuất hiện bao nhiêu tu sĩ mắc chứng sợ độ cao đây?
Nói không chừng, chờ sau khi hắn phát minh ra phi kiếm có hàng rào bảo vệ xong thì mang đến Bạch Vân thành bán, có khi lại bán chạy cũng nên ấy chứ.
Hay là nắm chắc thời cơ kinh doanh, đầu tư kinh doanh ‘lắp đặt hàng rào bảo vệ cho phi kiếm’ nhỉ?
Hoặc là kinh doanh ‘hàng rào bảo vệ phi kiếm có thể tháo rời’, căn cứ vào kích thước phi kiếm của mình, khách hàng đặt hàng rào bảo vệ phi kiếm, nói không chừng lại làm ăn được ấy chứ?