Khoảng 5:00 lúc rạng sáng.
Các thành viên trong đoàn làm phim Jacob đang ăn sáng.
Bọn họ đã thu dọn xong các thiết bị và đạo cụ quay phim, sau khi ăn sáng xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Lúc này, Tống Thư Hàng đang đi theo Diệp Tư tản bộ trong sơn trang nghỉ mát do Bạch Tôn Giả tiện tay “nhặt” được. Bởi vì sắp phải rời khỏi nơi này để đi đến chỗ quay kế tiếp, cho nên trước khi rời đi, Diệp Tư muốn dạo một vòng quanh nơi đây. Dù sao thì nơi này vốn dĩ là di tích của Bích Thủy Các.
Vậy nên Tống Thư Hàng bèn làm bạn đi dạo với cô.
Hai người đi tới một con đường nhỏ dùng đá lót thành.
Diệp Tư lâm vào trầm tư, một lát sau, cô lên tiếng nói:
- Chỗ này, con đường nhỏ trải đá này... vốn là một con sông xinh đẹp, hai bên bờ sông trồng rất nhiều cây liễu. Thư Hàng, ngươi có ấn tượng gì không?
Tống Thư Hàng gật đầu. Hắn ngây người tại Bích Thủy Các trong vũ trụ một quãng thời gian, cũng có dịp thấy được con sông xinh đẹp kia.
- Trước kia, lúc ta còn sống, ta rất thích đến đây chơi đùa với các sư tỷ. Hồi đó trong sông này có một loại linh thú giống cá tên là “la toa diệp ngư”. Trong quá trình sinh trưởng, chúng nó không ngừng sản xuất ra rất nhiều linh khí, cả con sông đều bị linh lực bao phủ.
Diệp Tư lẩm bẩm nói.
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu. Khi nghe Diệp Tư sư tỷ nói “lúc ta còn sống”, trong lòng hắn cảm thấy quái dị không thôi.
- Đáng tiếc, thời gian qua đi, mọi thứ cũng thay đổi theo, con sông mỹ lệ ngày ấy cũng đã biến mất không còn tồn tại nữa.
Diệp Tư đưa tay kéo lấy Tống Thư Hàng:
- Đi thôi, Thư Hàng. Chúng ta đi thăm lầu các mà ta từng ở đi, không biết bây giờ chỗ đó biến thành cái dạng gì rồi.
Hai người nhanh chân bước đi.
Không lâu sau, Diệp Tư đã mang Tống Thư Hàng đi tới trước một tòa lầu các nhỏ.
Toàn bộ lầu các đều dùng trúc xanh xây nên, nhìn như do thiên nhiên tạo thành.
- Ơ?
Diệp Tư đứng trước lầu các, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Sao vậy?
Tống Thư Hàng hỏi.
- Chỗ ở của ta vẫn vẹn nguyên như trước sao?
Diệp Tư tò mò nói.
Rõ ràng những kiến trúc khác ở xung quanh đều đã bị phá hủy gần hết, sau này mới được Bạch Tôn Giả sai người tu sửa, xây lại. Nhưng riêng tòa lầu nhỏ của cô lại vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu.
Cô chớp mắt, kéo tay Tống Thư Hàng tiến vào trúc lâu.
Đẩy cửa vào, mọi thứ trong đây khiến cô thật hoài niệm. Bên trong có rất nhiều kệ sách, chính giữa là một cái ghế dựa thật to.
Đây chính là chỗ ở trước kia của cô.
Toàn bộ lầu các giống như là một thư viện to lớn, tổng cộng có bốn tầng, toàn bộ đều là kệ sách. Năm đó, chuyện cô thích làm nhất chính là co mình trên ghế lớn, hai tay ôm gối yên lặng đọc sách.
Nhưng mà bây giờ... kệ sách vẫn còn, ghế dựa vẫn còn, bàn trà nhỏ cạnh ghế dựa cũng vẫn còn nhưng toàn bộ sách trên giá đều đã biến mất.
Diệp Tư nhìn kỹ mọi thứ trong lầu các, sau đó lại lâm vào trầm tư.
Tống Thư Hàng cũng quan sát xung quanh, lên tiếng nói:
- Trên giá không có sách, hay là Bạch tiền bối cất hết sách đi rồi?
Sách mà Diệp Tư cất giữ trước kia, cuốn nào cũng có thể xưng là bí tịch. Nếu hắn là Bạch tiền bối, nhất định cũng sẽ thu hết đám sách đó.
Nhưng Diệp Tư lại lắc đầu nói:
- Không, không phải. Lầu các này... đã được xây lại, không phải lầu các năm đó của ta.
Tống Thư Hàng:
- Hả?
- Tuy hình dáng lầu các, ngay cả vị trí kệ sách, vị trí bàn ghế đều được bày biện giống y hệt như lầu các lúc trước của ta nhưng vẫn có chút khác biệt rất nhỏ, ta có thể nhận ra được. Ví dụ như kệ sách cùng ghế dựa, thậm chí là cả lầu các này đều được xây lại.
Diệp Tư nhẹ giọng nói.
- Chẳng lẽ là Bạch tiền bối xây?
Tống Thư Hàng nói. Thế nhưng trước đó Bạch tiền bối lại chưa từng tiếp xúc với Diệp Tư, cho dù có ngẫu nhiên gặp được thì Bạch tiền bối cũng không thể nào xây lại lầu các của Diệp Tư giống y như trước được.
- Ta không biết.
Diệp Tư lắc đầu đáp.
Sau đó Diệp Tư cũng mất hết hứng thú, không muốn tiếp tục đi dạo di chỉ Bích Thủy Các nữa. Cả Bích Thủy Các bây giờ… cảnh còn người mất, tiếp tục đi dạo cũng chỉ càng thêm thương cảm mà thôi.
Cô và Tống Thư Hàng ngồi ở lầu hai của trúc lâu, dựa vào tay vịn, nhìn phong cảnh phía xa.
Nhàn rỗi không có việc gì làm.
Dưới sự đề nghị của Diệp Tư, Tống Thư Hàng bắt đầu dạy cô học chữ giản thể hiện đại.
Vừa hay trong tay hắn có quyển sổ tay to của Tạo Hóa Pháp Vương, trên người hắn cũng mang theo bút.
Vì vậy, Thư Hàng bèn viết chữ lên trang trống trong sổ tay, dạy Diệp Tư nhận biết mặt chữ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút...
Trong lúc không ai hay biết, trên người Tống Thư Hàng và Diệp Tư đã xảy ra chút biến hóa. Có vẻ như giữa hai người đã hình thành một loại ăn ý nào đó, thỉnh thoảng lại biểu hiện ra.
Ví dụ như trong lúc dạy Diệp Tư nhận biết chữ giản thể, có khi Tống Thư Hàng vừa viết xong một chữ, còn chưa mở miệng dạy, chỉ mới suy nghĩ trong đầu thì ánh măt của Diệp Tư đã sáng lên, nhận ra được chữ đó.
Tống Thư Hàng mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng.
...
Đúng 6:00 lúc rạng sáng.
Các thành viên trong đoàn làm phim đã ăn sáng xong, chuẩn bị xuất phát.
Tiếp theo, toàn bộ đoàn làm phim sẽ lên đường đi đến Bạch Vân thư viện của nho môn.
Nội dung của phân cảnh sẽ quay sắp tới là: Sau sự kiện “Đại sư tỷ Mộ Dung Họa gả cho Phong Xuyên Tử”, Lăng Dạ do Bạch Tôn Giả thủ vai đau lòng rời khỏi Không Vân Phái.
Lăng Dạ chủ động đi tới tiền tuyền chiến đấu giữa nhân loại và yêu ma tà giới, xông lên tuyến đầu chém giết. Sau khi chiến đấu mệt mỏi, hắn lại rời đi, tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Thực lực của hắn tăng nhanh như gió.
Một lần nọ, trong lúc đang tìm một sơn cốc gần nho môn để nghỉ ngơi thì hắn gặp được người con gái quan trọng thứ hai trong đời hắn. À, nói chính xác thì phải là “nữ quỷ” Linh Nhi.
Thế rồi theo như kịch bản, Lăng Dạ sẽ đổ gục trước nhu tình của Linh Nhi, cuối cùng cũng rơi vào bể tình với cô ấy.
Nội dung phân cảnh này đại khái là như vậy... Nhưng ngay lúc mấu chốt, tình tiết Linh Nhi là nữ quỷ, một tình tiết tạo ra bước ngoạt trong phim sẽ bắt đầu lặng lẽ triển khai.
Thuyền tiên lại ngụy trang thành máy bay, đưa các thành viên của đoàn làm phim Jacob đến Bạch Vân thư viện.
Bạch Hạc Chân Quân, Ngư Kiều Kiều, Giao Bá Chân Quân, Diệt Phượng Công Tử, Đậu Đậu, Tống Thư Hàng, Diệp Tư cùng với các vị tiền bối khác đều ở trên tiên thuyền, còn Hiến Công Cư Sĩ thì không đi theo đoàn làm phim. Không biết Hiến Công tiền bối chạy đi nơi nào kết kén rồi, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, cho nên lần này không thể mang theo Hiến Công tiền bối đi đến Bạch Vân thư viện.
Trên đường đi, Bạch Hạc Chân Quân trong trạng thái thiên về nữ bảo vệ cái kén của Bạch Tôn Giả và cái kén không của nó rất cẩn thận, hai cái kén này dính liền với nhau.
Đây chính là bảo vật của Bạch Hạc Chân Quân, nó tuyệt đối sẽ không để cho hai cái kén này chia lìa nhau.
Bạch Hạc Chân Quân canh giữ bên cạnh hai cái kén, không rời nửa bước.
Thuyền tiên chậm rãi bay đi, Diệp Tư ngồi cạnh Tống Thư Hàng, nghe Tống Thư Hàng nói về nội dung của cảnh quay kế tiếp.
- Bạn gái thứ hai của Lăng Dạ là nữ quỷ ư?
Khi nghe đến chỗ này, Diệp Tư chớp mắt hỏi.
- Ha ha ha ha.
Tống Thư Hàng cười gượng mấy tiếng. Cao Mỗ Mỗ viết đoạn này rất khéo, thẳng tay đâm nát trái tim của Tống Thư Hàng không chút thương tiếc.
Ngay lúc này, điện thoại của Thư Hàng lại reo lên.
Chẳng lẽ là Bạch tiền bối? Rốt cuộc ngủ đủ rồi nên muốn đi ra sao? Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiển thị cái tên “Tô thị A Thập Lục”.
Thư Hàng tiếp điện thoại. A Thập Lục và Tô thị A Thất cũng không đi theo đoàn làm phim giống như Hiến Công Cư Sĩ.
Đêm hôm đó, Tô thị A Thất mới từ trong vũ trụ trở lại đã lập tức mang theo Tô thị A Thập Lục đi làm công tác chuẩn bị trước khi độ kiếp.
Đến lúc mọi người sắp xuất phát, bọn họ vẫn chưa trở về.
Vì thế đoàn làm phim đành phải đi trước, Tô thị A Thất nói hắn sẽ mang A Thập Lục đi thẳng tới Bạch Vân thư viện hội họp với mọi người.
Tống Thư Hàng vừa mới bấm nghe, trong điện thoại đã lập tức vang lên giọng nói thanh thúy của Tô thị A Thập Lục:
“Thư Hàng! Hiện tại đoàn làm phim đi đến đâu rồi thế?”
“Còn đang trên đường bay, ta cũng không biết bay đến đâu rồi nữa. Thập Lục, cô với A Thất tiền bối tới đó bằng cách nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tô thị A Thập Lục đáp:
“A Thất cùng ta còn phải chuẩn bị ít đồ, sau đó A Thất trực tiếp ngự kiếm phi hành mang ta đi đến Bạch Vân thư viện, nói không chừng chúng ta còn đến đó nhanh hơn các ngươi đấy.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Ừ, vậy chúng ta gặp nhau ở Bạch Vân thư viện nhé.”
A Thập Lục khẽ cười nói.
Tống Thư Hàng:
“Ừ! gặp ở Bạch Vân thư viện.”
...
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Đến Bạch Vân thư viện rồi.
Thuyền tiên chậm rãi đáp xuống quảng trường bên ngoài Bạch Vân thư viện.
Lúc này, Hằng Hỏa Chân Quân mang theo mấy vị tiên sinh nho môn, đứng trên quảng trường của Bạch Vân thư viện chờ các vị đạo hữu tới.
Thuyền tiên đáp xuống, nhóm Lạc Trần Chân Quân, Cổ Hồ Quan Chân Quân cùng các tiền bối quen biết Hằng Hỏa Chân Quân đi xuống trước, lịch sự chào hỏi Hằng Hỏa Chân Quân. Lễ nghi của nho môn rất nhiều.
Đợi tất cả mọi người từ trên thuyền tiên đi xuống, Hằng Hỏa Chân Quân nhìn mọi người một lượt, nghi hoặc hỏi:
- Các vị đạo hữu, Bạch đạo hữu đâu rồi?
- Bạch tiền bối ư? Hắn ở kia kìa.
Lạc Trần Chân Quân chỉ về phía đám người Tống Thư Hàng đáp.
Hằng Hỏa Chân Quân nhìn vào đám người Tống Thư Hàng, hắn tìm một hồi những vẫn không tìm được bóng dáng của Bạch Tôn Giả. Đừng nói là bóng dáng, ngay cả khí tức của Bạch Tôn Giả cũng không cảm ứng được.
Lúc này, Lạc Trần Chân Quân lại nói:
- Hằng Hỏa đạo hữu, ngươi có thấy hai cái kén to đằng đó không?
- Có, Lạc Trần đạo hữu, ta thấy được.
Hằng Hỏa Chân Quân gật đầu nói.
- Bạch tiền bối ở trong kén đó đấy.
Lạc Trần Chân Quân nhún vai một cái, nói.
Hằng Hỏa Chân Quân:
-...
Mà lúc này, Tống Thư Hàng lại bắt đầu thúc giục Bạch tiền bối rời giường.
Lần này hắn không dùng điện thoại di động nữa, mà là đưa tay vỗ lên kén:
- Bạch tiền bối, Bạch tiền bối, rời giường thôi, chúng ta đến Bạch Vân thư viện rồi.
- Ưm... trời còn tối mà, cho ta ngủ thêm chút nữa đi.
Trong kén truyền ra thanh âm yếu ớt của Bạch Tôn Giả, nếu Tống Thư Hàng không tựa vào kén lớn thì thật sự không nghe rõ hắn đang nói gì.
- Đừng có viện cớ là trời tối nữa! Cũng đừng tùy ý như vậy, chúng ta đã đến Bạch Vân thư viện rồi, có vị Hằng Hỏa tiền bối của thư viện đang tìm ngài đấy. Mau ra đây, nếu không ra chào thì thất lễ lắm.
Tống Thư Hàng khuyên nhủ.
- Để ta ngủ thêm chút nữa, trước khi quay phim hãy kêu ta ra, cứ quyết định vậy đi!
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm nói.
Quyết định... quyết cái lông á!
Có tin ta hất cái váy, à không, có tin ta hất cái bàn luôn không hả!