Thân hình Diệt Phượng công tử nhảy trái nhảy phải, hết lần này đến lần khác tránh né tất cả đòn tấn công của Đậu Đậu.
Thậm chí, hắn vẫn còn thừa sức mở miệng khiêu khích tiếp:
- Tốc độ của pháp bảo Phong Hỏa Luân này đúng là nhanh hơn nhiều thật đấy. Nhưng ngươi cho rằng mấy năm bế quan của ta chỉ dùng để ngủ thôi à? Vì để có thể ăn hiếp ngươi được trọn vẹn hơn, mấy năm nay ta bế quan chăm chỉ lắm đó.
Chẳng lẽ mục tiêu trong cuộc đời của vị Diệt Phượng công tử này chính là ăn hiếp Đậu Đâu thôi à? Hắn tu luyện căng thẳng, bế quan vất vả khổ cực đến thế chỉ để ăn hiếp Đậu Đậu sướng hơn?
- Gâu gâu!
Bởi vì Đậu Đậu phẫn nộ nên tốc độ của nó lại nhanh hơn nữa.
Thế nhưng, dù Đậu Đậu có tăng tốc thế nào đi nữa thì Diệt Phượng công tử vẫn có thể di chuyển nhanh hơn nó một chút.
Tốc độ của cả hai quá nhanh, với thị lực hiện tại của Tống Thư Hàng thì chỉ có thể trông thấy tàn ảnh của Đậu Đậu và Diệt Phượng công tử xuất hiện khắp nơi mà thôi.
- Đáng chết, đợi đến khi ta thăng cấp thành Đại Yêu ngũ phẩm, ngưng kết yêu đan, thì sẽ cho ngươi đẹp mặt ra sao!
Đậu Đậu hét lên đầy giận dữ:
- Rồi sẽ có một ngày, ta khiến ngươi phải nhớ kỹ, sự sợ hãi ngày xưa khi bị ta xô ngã ra đất, còn có cả nỗi khuất nhục khi bị ta đè dưới người bắt nạt liên tục!
- Phì, đợi đến khi ngươi tấn chức lên ngũ phẩm, thì ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta đâu!
Diệt Phượng công tử dương dược đắc ý, nói thẳng:
- Do đó, trước kia ngươi ăn hiếp ta ra sao, ta sẽ bắt nạt ngươi từng chút từng chút một để đòi lại. Hơn nữa, cả đời này của ta không bao giờ để ngươi có cơ hội vượt mặt ta lần nữa!
Nếu thực sự có ngày Đậu Đậu bắt kịp cảnh giới của hắn, hắn sẽ chạy đến phương Tây, lăn lộn bên đó cùng với tiền bối Bạch Hạc ngay lập tức.
Hắn nhất định sẽ không ngu ngốc như lúc còn nhỏ tuổi, rõ ràng thực lực của hắn yếu hơn Đậu Đậu, vậy mà vẫn khờ dại đối cứng với Đậu Đậu, kết quả là bị Đậu Đậu ăn hiếp đến mức không ngóc đầu lên được.
- Gâu gâu gâu, ngươi thật sự nghĩ rằng bản gâu gâu không hề tiến bộ thêm chút nào à? Đúng là một tên ngây thơ. Cơ hội tới rồi, ăn đại chiêu của ta đi - Bài Vân Chưởng!
Đậu Đậu hét lớn, hai móng vuốt vỗ vào nhau, sau đó nó đửng thẳng người, dường như muốn sử dụng một chưởng pháp đặc thù nào đó.
Diệt Phượng công tử híp híp mắt, thân hình căng cứng lên đề phòng.
Nhưng vào lúc này... một tấm lưới lớn bất thình lình giáng xuống từ trên cao, trùm kín Diệt Phượng công tử!
Tấm lưới lớn xuất hiện quá bất ngờ, không riêng gì Diệt Phượng công tử mà rất nhiều vị đạo hữu Nhóm Cửu Châu số 1 đang vây xem bên cạnh cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.
- Ha ha ha ha, Diệt Phượng ngu xuẩn, tấm lưới lớn này chính là tác phẩm đắc ý nhất của Hoàng Sơn Đại Ngốc đấy, ngay cả Huyết Ma lục phẩm cũng bị tóm gọn, ngươi hết đường chạy thoát rồi.
Đậu Đậu cười ha hả đầy đắc ý.
Diệt Phượng công tử nghe vậy, quay ngoắt nhìn Hoàng Sơn Chân Quân, mặt hầm hầm giận dữ:
- Chân quân, ngươi bất công, ra tay giúp đỡ Đậu Đậu à?
Hoàng Sơn Chân Quân lắc đầu:
- Ta không hề ra tay.
Hắn làm ra tổng cộng hai tấm lưới, bản thân hắn dùng một tấm. Bởi vì Đậu Đậu quấn quýt nài nỉ dữ quá nên hắn đã đưa cho nó tấm còn lại rồi.
Mới vừa rồi chính Đậu Đậu là người ra tay.
Diệt Phượng công tử cắn răng, quay sang nhìn Đậu Đậu:
- Đáng giận, ỷ vào tác dụng của pháp khí thì có gì mà anh hùng?
- Gâu gâu, bản gâu gâu không phải là anh hùng. Bản gâu gâu chỉ là chó kinh ba mà thôi. Nếu không phục, thì ngươi cắn ta đi!
Đậu Đậu hả hê dào dạt:
- Hơn nữa, muốn trách thì trách Hoàng Sơn Đại Ngốc ấy, hắn luyện ra pháp khí này mà.
Hoàng Sơn Chân Quân ở bên cạnh:
-...
Hắn đang cân nhắc, liệu có nên tiếp tục dùng cấm ngôn thuật cho Đậu Đậu lần nữa không nhỉ.
Diệt Phượng công tử cắn răng oán hận.
- Diệt Phượng ngu xuẩn, nếm thử đòn tấn công của bản Đậu Đâu đi!
Đậu Đậu cười ha hả hết sức đắc chí, sau đó thân hình nó nhanh chóng biến lớn, hóa thành hình thể lớn năm thước.
- Gâu!
Nó hét lớn, nhào về phía Diệt Phượng công tử đang bị nhốt trong tấm lưới. Nếu để cho Đậu Đậu đè được thành công, rất có thể xương sườn của Diệt Phượng công tử sẽ bị gãy cũng nên.
Những tưởng Diệt Phượng công tử sẽ bị Đậu Đậu đè bẹp, nhưng ngay lúc này, bỗng dưng Diệt Phượng công tử tháo mắt kinh đen của mình xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.
Sau một khắc...
Thân thể khổng lồ của Đậu Đậu đột ngột dừng lại trên không trung - giống như nó vừa đánh lên một bức tường vô hình, ép nó phải phanh lại.
Sau đó, Đậu Đậu hạ xuống từ trên không, nó ngồi xổm xuống đất lè lưỡi, thở khì khì giống như một con chó bình thường.
Qua thêm một lát nữa, nó ngẩng đầu lên rồi hú dài như một con sói.
Khi đã hú xong, nó rống lớn kêu lên:
- Gâu gâu, Hoàng Sơn đại nhân, ngươi là tiểu trung khuyển đáng yêu của ta!
- Phụt!
Hoàng Sơn Chân Quân phun ngay tại chỗ.
Thấy Đậu Đậu đang hắng giọng, chuẩn bị nói tiếp, Hoàng Sơn Chân Quân ra tay quyết đoán:
- Cấm ngôn!
Đậu Đậu bị cấm ngôn rồi.
- Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!
Miệng nó liên tục phát ra âm thanh kỳ quái.
Đậu Đậu sủa cả buổi, sau đó ánh mặt lộ ra vẻ mê man.
Nó lại kêu thử vài tiếng, nhưng vẫn chỉ là mấy tiếng "gâu gâu" mà thôi.
Quá bất đắc dĩ, nó chỉ đành bỏ cuộc.
Sau đó, nó chạy nhanh đến chỗ lưới lớn đang tóm lấy Diệt Phượng công tử, duỗi móng vuốt gảy gảy vào tấm lưới lớn.
Lưới lớn chấn động nhè nhẹ, dường như nó cảm ứng được khí tức của Đậu Đậu, nên tựng động co lại, đến khi chỉ còn một chấm tròn nhỏ thì chui vào trong đám lông của Đậu Đậu.
Lúc này... Tống Thư Hàng liền nhận thấy Diệt Phượng công tử ở bên trong lưới vô cùng ủ rũ, mất hết sức sống. Đậu Đậu nó đột nhiên biến thành kỳ lạ như thế là vì trúng phải pháp thuật gì đó của Diệt Phượng công tử sao? Xem ra, pháp thuật đó còn có thể phản phệ ngược trở lại người thi triển thì phải?
Sau khi tấm lưới lớn được thu lại, Diệt Phượng công tử ngẩng đầu lên, khoan thai đeo mắt kính của mình lại.
Mà ở đối diện với hắn, Đậu Đậu đang đờ đẫn chợt khôi phục sự tỉnh táo.
Truy-ện được b-iên tập tại ir-ead.vn-- Gâu gâu gâu gâu! (Ngươi đã làm gì ta thế hả, cái tên ngu đần Diệt Phượng kia!)
Đậu Đậu giận dữ hét lên, nhưng không ai hiểu được tiếng sủa của nó có nghĩa là gì.
Có lẽ vị Diệt Phượng công tử là một "gâu" yêu nên có thể nghe hiểu được tiếng sủa của nó chăng?
- Ha ha ha!
Diệt Phượng công tử cười ha ha hết sức đắc ý, hắn thả người nhảy lên, hai chân kẹp cổ Đậu Đậu, vật xuống.
Bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần nhau, Đậu Đậu căn bản không có chút cơ hội tránh né nào, Diệt Phượng công tử đã quật thân thể khổng lồ của nó xuống mặt đất.
- Đậu Đậu! Ngươi có nhận thua chưa?
Diệt Phượng công tử lớn tiếng hỏi.
- Gâu gâu gâu!!
Đậu Đậu giơ vuốt quơ quào cố sức cào cào trên mặt đất.
Nhưng góc độ kẹp cổ của Diệt Phượng công tử rõ ràng đã trải qua vô số lần nghiên cứu lẫn thực hành, móng vuốt của Đậu Đậu căn bản không thể nào vói tới Diệt Phượng công tử.
Cơn tức giận của Đậu Đậu lan ra khắp lồng ngực!
…
…
Sau ba phút.
Diệt Phượng công tử đứng dậy, tinh thần cực kỳ sảng khoái, hắn lại tiếp tục há miệng ra gặm cắn khúc xương khí thế, sau đó phun phì phì đầy đất.
Đằng sau lưng hắn, hai mắt Đậu Đậu đã đờ đẫn quay mòng, dường như toàn thân chó của nó đã bị chơi tan nát, nó nằm vật ra cả buổi trên mặt đất mà vẫn không thể đứng dậy được.
Khắc tinh của Đậu Đậu, quả nhiên danh bất hư truyền.
Vấn đề khiến Tống Thư Hàng suy nghĩ nãy giờ chính là, lẽ nào năng lực của Diệt Phượng công tử cùng loại với pháp thuật đặc thù có khả năng "khống chế tinh thần" à? Sau đó có thể tiến hành hai tầng công kích cả thân thể lẫn tâm lý của Đậu Đậu?
*****************
Trò tấu hài Đậu Đậu đánh với Diệt Phượng công tử đã chấm dứt như thế.
Các tiền bối Nhóm Cửu Châu số 1 lại tiếp tục cải tạo máy kéo của mình.
Các tiền bối không chỉ tự thân cải tạo riêng máy kéo của mình, mà còn giúp đỡ lẫn nhau nữa.
Ví dụ như hiện tại, Bắc Hà Tán Nhân kêu lên:
- Thông Huyền đại sư, ngươi khai quang máy kéo giúp ta với! Xong việc rồi, ta sẽ bổ sung thêm trận pháp tị thủy cho máy kéo của ngươi, trận pháp tị thủy của ta đứng số một, số hai ở trong nhóm đó.
Thông Huyền đại sự gật đầu, tiến tới trước mặt máy kéo có tay cầm của Bắc Hà Tán Nhân, chắp tay lại, hắn bắt đầu mặc niệm kinh văn ở trong đầu, sau đó vỗ lên trên thân máy kéo của Bắc Hà Tán Nhân một cái.
Xoẹt!
Từng đợt phạn âm vang lên, phật quang phổ chiếu. Dường như máy kéo có tay cầm của Bắc Hà Tán Nhân biến thành màu vàng chỉ trong nháy mắt, ẩn ẩn có rất nhiều vị tăng nhân thu nhỏ đang bay lượn bên trong máy kéo.
Khóe mắt Tống Thư Hàng giật giật... đây chính là bảo vật do một cao tăng đại sư khai quang đó, giá trị nghìn vàng luôn!
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, nếu chiếc máy kéo có tay cầm của Bắc Hà tiền bối vẫn giữ được kết cấu như cũ, nó thật sự rất có giá trị bảo tồn phi phàm đó.
Đến khi ấy, nếu nhà ai gặp chuyện ma quái, chỉ cần mang chiếc máy kéo có tay cầm này qua dùng để trấn nhà thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa êm xuôi ngay, xe vừa đến quỷ ma lập tức bị diệt trừ!
…
…
- Hoàng Sơn Chân Quân, ta bố trí thêm động cơ đẩy ở phía sau máy kéo được không?
Tạo Hóa Pháp Vương cất cao giọng hỏi rõ.
- Có lẽ chỉ cần ngươi không tháo ra lắp nó thành máy bay, vẫn giữ kết cấu máy kéo cơ bản thì chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Hoàng Sơn Chân Quân trả lời không quá chắc chắn:
- Chi bằng ngươi gọi điện thoại hỏi Bạch Tôn Giả thử xem sao?
- Cũng đúng.
Tạo Hóa Pháp Vương lập tức gọi điện thoại ngay.
…
…
- Cổ Hà Quan đạo hữu, đây chính là... tên lửa đúng không? Ngươi muốn trang bị thứ đồ chơi này lên máy kéo à?
Giọng của Cuồng Đao Tam Lãng vang lên.
Tống Thư Hàng quay đầu qua nhìn, lại thấy Cổ Hà Quan Chân Quân đang lắp đặt một quả tên lửa bên trong máy kéo với thái độ cực kỳ bình tĩnh.
- À, lần trước một chi nhánh Cổ Hà đạo quán tại Châu Phi của ta bị bọn người địa phương cướp sạch, do đó ta đến tận cửa báo thù, đây chính là chiến lợi phẩm ta thu được. Không ngờ là lúc này nó lại phát huy tác dụng.
Cổ Hà Quan Chân Quân trả lời rất bình tĩnh.
Nhắc đến việc này, Cổ Hà Quan Chân Quân lại quay sang nhìn Bạch Hạc Chân Quân ở nơi xa bằng con mắt hờ hững, khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Hắn chuẩn bị quả tên lửa này cho tên người chim Bạch Hạc Chân Quân kia!
Hắc bị bay thẳng lên tròi ngay trước mặt các đệ tử, đã gây tổn hại đến hình tượng quán chủ của hắn rất nhiều.
Suýt chút nữa thì hắn còn tưởng rằng Bạch Hạc đạo hữu mang đến một món quà gì tốt lắm... Nhớ đến lúc Bạch Hạc Chân Quân đưa quà tới, hắn ta còn giới thiệu bằng bộ dạng thần thần bí bí, Cổ Hà Quan Chân Quân cảm thấy đau lòng quá đỗi vì bị lừa gạt.
Bạch Hạc Chân Quân ở phía xa như cảm ứng được, xoay người nhìn quả tên lửa dễ khiến người khác chú ý tới kia, hắn hít hít mũi.
Xong đời, Bạch Hạc thấy mình sắp xong đời rồi.
Lúc trước khi dự thi, đầu óc của hắn nóng lên, cố sức ủng hộ kế hoạch "cuộc đua máy kéo" của Bạch Tôn Giả.
Hiện tại, sau khi đã tỉnh táo trở lại, hắn bỗng nhớ tới một chuyện, chẳng phải "cuộc đua máy kéo" này chính là cơ hội cho các đạo hữu trong nhóm báo thù rửa hận sao?
Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng, sau khi giải đấu bắt đầu, các đạo hữu trong nhóm sẽ áp dụng đủ loại thủ đoạn để "thân thiết" với hắn.
Ngay từ đầu hắn đã nghĩ đến, phỏng chừng các đạo hữu sẽ đùa một chút, chỉ chơi trò bất cẩn gây "tai nạn xe cộ".
Nhưng hiện tại, ngay cả tên lửa cũng đã xuất hiện rồi...
Kế tiếp sẽ là cái gì đây?
Oanh Thiên Lôi? Vạn Kiếm Đại Trận? Hay là Tru Tiên Pháo đây?
Thế nên, Bạch Hạc Chân Quân bắt đầu cân nhắc cẩn thận, liệu hắn có nên biến thân thành Bạch Hạc phiên bản nữ không? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, hắn tin rằng lúc mình biến thành Bạch Hạc bản nữ, thì nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Nói không chừng lúc các đạo hữu trong nhóm vừa thấy một cô Bạch Hạc xinh đẹp thì bắt đầu mềm lòng bỏ qua cho cô ấy thì sao?
Dù sao thì ở bất kỳ hoàn cảnh nào, một tiên tử xinh đẹp luôn có đặc quyền được tha thứ.