Ánh mắt Tống Thư Hàng rất bình tĩnh, chỉ sau khi bản thân tấn thăng cảnh giới nhị phẩm thì mới chiến đấu với Diệp Đường Hư Kiếm Phái kia thoải mái hơn!
Hơn nữa trùng hợp là đối phương cũng mới thăng cấp lên thành chân sư nhị phẩm, đây chính là đối tượng tôi luyện tốt nhất cho hắn - mặc dù người kia mang lại áp lực rất lớn cho hắn, nhưng thực lực của đối phương không thể giết chết hắn chỉ bằng một chiêu kiếm, đúng là ứng cử viên thích hợp nhất.
Dưới tình trạng áp lực nặng nề thế này, nhất định là hắn có thể ngưng tụ sơ sơ ngụy tiên thiên chân khí bằng Cự Kình Thiên của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công nhanh hơn!
Tống Thư Hàng nghĩ như thế, cho nên lần này hắn bắt đầu phát động tấn công.
Vận chuyển huyết khí theo pháp môn Cự Kình Thiên, bên trong mỗi một cử động của Tống Thư Hàng đều ẩn ẩn có tiếng cá voi vang. Sau đó, trên bảo đao Bá Toái lại bắt đầu xuất hiện một tầng hỏa diễm thật mỏng….
Diệp Đường thấy Sở Sở vẫn còn không rút kiếm, thì trong lòng cảm thấy giận dữ. Hắn hừ lạnh thành tiếng, hai tay cầm kiếm, ngưng tụ chân khí tại mũi kiếm:
- Nếu như cô không rút kiếm ra, vậy thì đừng hòng có cơ hội rút kiếm nữa!
Vốn dĩ hắn muốn xem thử rốt cuộc kiếm quyết thần bí của thiên tài Sở Sở Sở gia mạnh tới cỡ nào, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi ý định của mình, hắn muốn giải quyết luôn ả thiên tài Sở Sở này, không để cô ta có bất kỳ cơ hội phản kháng nào nữa!
Đánh bại thiên tài Sở Sở của Sở gia là một quá trình khiến cho người ta cảm thấy sung sướng.
Chỉ một thoáng, khí thế trên Đoạn Tiên Đài đã bước vào hồi cao trào!
********************
Trên bầu trời...
Có một thân ảnh đầy lo lắng đang ráo riết dốc hết sức chạy về phía cơn "mưa sao băng" kia, bay thẳng về phía Đoạn Tiên Đài.
Đạo thân ảnh này chính là Lưu Long Tu Sĩ, người đang theo đuổi Đông Phương Tiên Tử.
Bây giờ Lưu Long đang cực kỳ buồn bực, rõ ràng là hiếm khi nào Tiên Tử lại có tâm trạng tốt như hôm nay, múa một khúc cho hắn xem. Thế nhưng đang múa ngon trớn thì Tiên Tử đã bay lên bầu trời theo đường xoắn ốc... tiếp theo, Tiên Tử kêu lên sợ hãi rồi hóa thành một ngôi sao băng biến mất ở phía chân trời.
Cảnh tượng này quỷ dị khỏi nói, trong một chốc cũng làm cho Lưu Long Tu Sĩ ngay đơ ra không phản ứng kịp!
Ngay sau đó, hắn lập lức dốc sức liều mạng đuổi theo phương hướng của Tiên Tử, vượt qua trăm sông nghìn núi, tìm kiếm Đông Phương Tiên Tử.
Tiện thể phải nhắc thêm... dọc trên con đường hắn đuổi theo tung tích của Tiển Tử, thỉnh thoảng lại có vài ngôi sao băng lóe lên bên cạnh hắn.
Mà những ngôi sao băng này lại có vài điểm giống hệt nhau - tốc độ bay vừa nhanh, quỹ đạo bay thì kỳ lạ, bên trong đó còn có tiếng kêu thảm thiết đủ từ giọng nam cao, nữ cao vang lên loáng thoáng. Tình cảnh chẳng khác gì lúc Đông Phương Tiên Tử bay lên, xem ra có không ít người chịu cảnh giống Đông Phương Tiên Tử nhỉ?
Chẳng lẽ cái tình trạng bay xoắn ốc lên trời kỳ lạ này cũng xuất hiện theo nhóm à? Hay có vị tiền bối nào đang đùa với bọn hắn?
- Cho dù là chuyện gì đi nữa cũng không quan trọng, đầu tiên là phải bắt kịp Đông Phương Tiên Tử rồi nói tiếp!
Lưu Long nghĩ thầm trong lòng, phi kiếm dưới chân bộc phát tốc độ cao nhất!
…
…
Sau đó, lúc Lưu Long cố xác bay nữa bay mãi, đột nhiên trông thấy cách đó không xa, có một thân ảnh khác cũng đang cắn răng đuổi theo một ngôi sao băng vừa biến mất giống hệt hắn.
Thế nhưng, mặc dù vị tu sĩ này đang dốc sức đuổi theo với bộ dạng liều mạng, nhưng tốc độ bay cũng không được nhanh lắm. Không phải bởi vì tu vi của tu sĩ này không cao, mà là nguyên nhân là vì thanh phi kiếm dưới chân hắn….. đó là một thanh phi kiếm có tạo hình rất kỳ lạ!
Làm sao để hình dung được nó bây giờ nhỉ?
Đó là một thanh phi kiếm hình người mặc bộ quần áo màu lam bó sát, áo choàng màu đỏ, hơn nữa còn có quần lót tam giác màu đỏ kinh điển ở ngoài...
Đương nhiên, phi kiếm này cũng không phải người thật, chẳng qua nó là một thanh phi kiếm khá đặc biệt được tạo hình người mà thôi.
Thông thường, ngoại trừ vũ khí bản mệnh của mình ra thì đám kiếm tu cũng chuẩn bị sẵn một thanh phi kiếm khác để sử dụng.
Mấy năm trước, trong giới tu sĩ đột nhiên dấy lên phong trào thay đổi ngoại hình phi kiếm dự bị của bản thân - cuối cùng phong trào này còn trở thành cuộc thi đấu khá quái dị, có tu sĩ thay đổi ngoại hình phi kiếm của mình thành hình cái máy tính, người thì đổi thành tủ lạnh, đồ điện gia dụng, có người thay đổi nó thành dạng bàn phím máy tính. Nói tóm lại là có rất nhiều thứ nom khá là hay ho, chỉ có thứ mà ngươi không nghĩ ra, không có ngoại hình nào mà các tu sĩ không thể làm ra được….
Cải tiến ngoại hình phi kiếm chỉ là một thú vui tiêu khiển mà thôi. Nhưng để có những ngoại hình hiếm thấy thế này, thông thường tu sĩ phải trả giá bằng tốc độ của nó.
Có lẽ sở thích của vị tu sĩ trước mắt hắn có hơi đặc biệt, người này dám cải tiến ngoại hình phi kiếm của mình thành bộ dạng của "Superman" luôn. Lúc vị đạo hữu này ngự kiếm phi kiếm mà không chịu che giấu bản thân phi kiếm thì nói không chừng người ta trông thấy sẽ cho rằng Superman đang bay trên trời thật luôn chứ chẳng đùa.
Đúng là một vị tu sĩ thú vị.
Lưu Long nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng, trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc không hiểu - nếu đối phương đang cố sức đuổi theo ngôi sao băng kia, thì tại sao lại không dùng Bản Mệnh Phi Kiếm của mình, mà lại dùng loại phi kiếm dự bị có ngoại hình quái dị này làm chi? Chẳng lẽ vị tu sĩ thú vị này lại phát rồ đến mức cải tạo luôn cả Bản Mệnh Phi Kiếm của mình à?
Trong lúc suy nghĩ, chỉ vèo vèo hai cái thì Lưu Long đã đuổi kịp vị tu sĩ này.
- Đạo hữu, ngươi đang đuổi theo ngôi sao băng ở phía trước à?
Lưu Long lên tiếng hỏi dò... Có lẽ vị đạo hữu này cũng gặp phải tình cảnh giống hắn cũng nên, đang phải vượt qua trăm sông nghìn núi để tìm kiếm một vị Tiên Tử xinh đẹp?
Nghe thấy thanh âm của Lưu Long xong, vị đạo hữu kia mới ngẩng đầu lên, gật gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, ngươi cũng đuổi theo ngôi sao băng kia à?
Vị đạo hữu kia có quả đầu như gai nhím, gương mặt trẻ con, dáng người nhỏ thấp, không biết có phải bởi vì gương mặt giống trẻ con hay không mà khí chất trên người vị đạo hữu này làm người ta cảm thấy gần gũi thân thiết hơn hẳn.
Bạ-n đan-g đọc truyện tại i-READ.vn-- Tại hạ là Lưu Long, đệ tử Thiên Sơn Tông.
Lưu Long mỉm cười, hỏi tiếp:
- Chẳng hay có phải một người quan trọng với đạo hữu cũng bị biến thành sao bằng rồi không?
- Thì ra là đạo hữu Lưu Long của Thiên Sơn Tông đấy à, nghe danh từ lâu.
Vị tu sĩ có gương mặt trẻ con này nhìn Lưu Long với vẻ khá là bất ngờ - vị này chính là "quý ngài giới tiên sĩ" Lưu Long kia đây sao? Nghe đồn người này là bậc đại thiện nhân trong tu chân giới, không ngờ bản thân lại gặp hắn ở đây.
Sau đó, tu sĩ có gương mặt trẻ con kia hỏi:
- Tại hạ là Đặng Y Ma, đệ tử Hàn Tuyết Kiếm Trang, quả thực là có một người quan trọng của ta đang bay ở phía trước... Vất vả lắm ta mới tìm được cô ta, lần này tuyệt đối không thể để cô ta chạy mất!
Nói xong lời này, tu sĩ mặt trẻ con kia có vẻ trở kích động hẳn lên, trông như thể kiên quyết thề sống thề chết không thể bỏ qua!
Lưu Long nghe thấy vậy, trong lòng thầm gật gù, quả nhiên cũng giống với hắn, cũng là một vị đạo hữu si tình à?
Dù sao thì hai người cũng cùng cảnh ngộ lận đận như nhau, nếu có thể giúp được gì thì nên ra tay giúp đỡ chứ nhỉ?
Vì thế, Lưu Long mở miệng hỏi:
- À này, Đặng đạo hữu, có phải Bản Mệnh Phi Kiếm của ngươi xảy ra vấn đề gì rồi không??
Dù sao, phi kiếm Superman của Đặng Y Ma thật sự có phần khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Nghe thấy Lưu Long đề cập đến chuyện này, Đặng Y Ma hít hít mũi, trên gương mặt trẻ con của hắn tràn đầy vẻ sầu khổ:
- Đúng vậy, phi kiếm của ta xảy ra vấn đề rồi. Bây giờ ta chỉ có thể dùng thanh phi kiếm này thay cho phương tiện đi lại thôi!
Giọng nói của hắn khiến cho người ta thấy chua xót thay. Dường như đạo hữu Đặng Y Ma đã phải trải qua chuyện nào đó rất đau thương thì phải?
- Nếu đã thế thì... chi bằng ta đi cùng Đặng đạo hữu một đoạn đường vậy!
Lưu Long lên tiếng đề nghị, hắn nói tiếp:
- Mục tiêu của chúng ta giống nhau, đều phải đuổi theo sao băng mà!
Đặng Y Ma nghe vậy thì thấy hơi ngượng ngùng, hỏi lại:
- Làm thế liệu có kéo chậm tốc độ của Lưu đạo hữu không?
- Yên tâm đi, chở thêm một người nữa cũng không ảnh hưởng gì đến tốc độ của ta đâu!
Lưu Long cười ha ha.
Đặng Y Ma cắn răng, lúc này quả thực hắn đang rất vội, nhất định phải đuổi kịp cô ta, khó khăn lắm hắn mới tìm thấy cô. Lần này…. không thể để cho cô ta thoát được nữa. Vì vậy, hắn không thể nào từ chối ý tốt của Lưu Long được.
- Nếu đã thế thì Đặng mỗ sẽ khắc ghi ân tình này của Lưu đạo hữu vào tận tim! Sau này, chỉ cần Lưu đạo huynh cần đến Đặng mỗ, thì cứ thoải mái một câu, Đặng mỗ cam đoan tuyệt đối không chối từ!
Giọng điệu Đặng Y Ma rất đỗi chân thành, sau đó hắn thu phi kiếm Superman của bản thân lại, rồi đáp xuống độn quang phi kiếm của Lưu Long.
- Ha ha, chỉ tiện đường mà thôi, Đặng đạo hữu không cần phải để bụng đâu.
Lưu Long mỉm cười... Nói thật, với tính cách của hắn, thì chắc sau khi giúp đỡ Đặng Y Ma xong, hắn sẽ quên béng chuyện này luôn ấy chứ.
Dù sao, cả đời Lưu Long đã từng tiện tay giúp đỡ vô số tu sĩ rồi... Nếu hắn muốn nhớ kỹ từng người một, thì hắn phải mệt mỏi tới cỡ nào chứ? Hơn nữa, phong cách của hắn không phải dạng giúp người khác rồi đòi hỏi đền ơn đáp nghĩa.
…
…
Trên Đoạn Tiên Đài.
Cuộc chiến giữa Tống Thư hàng và Diệp Đường của Hư Kiếm Phái đã bước đến giai đoạn cao trào!
Lúc này, Lưu Long Tu Sĩ dẫn Đặng Y Ma với gương mặt trẻ con đáp xuống chính giữa trận doanh của Sở gia và trận doanh của Hư Kiếm Phái.
Các đạo hữu của Nhóm Cửu Châu Số 1 ngẩng đầu lên nhìn Lưu Long tu sĩ. Trong đó có mấy người Bắc Hà Tán Nhân, Cổ Hà Quan Chân Quân và Tạo Hóa Pháp Vương đều gật đầu chào hỏi Lưu Long, bởi vì bọn họ có quen biết với nhau.
Lưu Long mỉm cười đáp lại các đạo hữu, sau đó ánh mắt hắn nhìn lướt qua trong số các đạo hữu của Nhóm Cửu Châu số 1, hai mắt mở thật to - hóa ra có nhiều đạo hữu hóa thành sao băng bay tới đây như thế cơ á?
Chỉ một chốc, hắn đã nhìn thấy Đông Phương Tiên Tử ở trong đám người!
- Đông Phương Tiên Tử!
Lưu Long hô to đầy vẻ vui mừng, chạy lên chỗ cô.
Đông Phương Tiên Tử cười khan vì xấu hổ, vẫy vẫy tay với Lưu Long - trước đó cô có hiểu lầm Lưu Long, nghĩ rằng sự kiện bay lên trời theo hình xoắn ốc kia là do Lưu Long làm ra, nên cô vẫn còn hơi ngượng ngùng đây.
Lúc Lưu Long gặp được Đông Phương Tiên Tử thì nhất thời mừng rỡ quá trớn, thậm chí quên luôn đạo hữu Đặng Y Ma có gương mặt trẻ con đang đứng ở một bên.
Nhưng Đặng Y Ma đạo hữu cũng hoàn toàn không để ý tới, ánh mắt của hắn cũng lướt qua nhóm đạo hữu Cửu Châu số 1 một vòng... Vòng quen biết của Đặng Y Ma không liên quan nhiều đến Nhóm Cửu Châu số 1, vậy nên hắn không quen với các đạo hữu ở đây nhiều lắm.
Có lẽ nếu các đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu số 1 mà giới thiệu tên tuổi ra thì chắc Đặng Y Ma sẽ nhận ra.
Chỉ một chốc, Đặng Y Ma đã phát hiện ra mục tiêu của mình!
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lệ Chi Tiên Tử - chính là cô ta, không thể sai đi đâu được!
Đôi mắt to, xinh đẹp quyến rũ, khí chất hào sảng thoải mái, vừa nở nụ cười thì lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu này! Tuyệt đối không thể sai được, rốt cuộc thì hắn cũng tìm được cô ta.
Chính là cô ta!
Cho dù cô có hóa thành tro thì mình cũng nhận ra được cô ta!
Ở phía đối diện, Lệ Chi Tiên Tử đang khoác áo khoác của Hoàng Sơn Chân Quân, cô ngẩng đầu lên rồi đưa mắt nhìn sang Đặng Y Ma với vẻ đầy tò mò xen lẫn ngờ vực.
Cô có thể thấy được trong đôi mắt của đối phương có một ngọn lửa nóng hực bừng lên dữ dội, giống như muốn thiêu cháy cô vậy.
Lệ Chi Tiên Tử chớp chớp mắt, cô cố nhớ kỹ lại xem tu sĩ có gương mặt trẻ con đứng đối diện mình này là ai, thế nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì với hắn cả!
- Tìm được cô rồi!
Đặng Y Ma đè thấp thanh âm nói, hắn chỉ thẳng vào Lệ Chi Tiên Tử.
-???
Lệ Chi Tiên Tử chỉ vào bản thân, hỏi lại:
- Tìm ta à?
- Đừng có mà giả ngu nữa, cô cho rằng chỉ cần giả ngu thì ta sẽ bỏ qua cho cô à?
Đăng Y Ma nghiến răng nghiến lợi, gằn mạnh từng tiếng:
- Đồng! Quái! Tiên! Sư! - đáng chết kia!
Lệ Chi Tiên Tử:
- 0_0!
Ta mà là Đồng Quái Tiên Sư á?