Mã Nhược Anh nói xong, liền đứng dậy đi đến mở cửa phòng rồi ra ngoài, không thêm một lời khuyên can nào nữa. Để lại mình Âu Dương Thiên Thiên ngồi đó với tâm trạng rối bời.
Mọi chuyện... đang dần vượt xa tầm kiểm soát của cô rồi.
----------....--------....---------....--------
Mã Nhược Anh đi ra ngoài thì đám Kỳ Ân vẫn đứng đợi ở đó, thấy vậy, cô ngay lập tức lên tiếng giải thích:
- Vô Thần không sao, cậu ấy chỉ bị thương nhẹ vài chỗ thôi, một phần cũng là do đuối sức, không ngủ mấy ngày rồi, còn bị truy đuổi bởi khủng bố nên mới ngất xỉu. Truyền nước và bôi thuốc một chút sẽ khỏe lại ngay.
Lữ Uyển Thành nghe xong, dựa vào tường thở một hơi dài nhẹ nhõm, trông anh ta cứ như một kẻ vừa già đi mười tuổi vậy. Vì lo lắng quá cho tình hình của Âu Dương Vô Thần, mà anh ta căng thẳng đến mức này luôn.
Vivian chớp mắt bình thản, không tỏ quá nhiều thái độ, cô biết chắc cậu ta sẽ không sao mà. Bởi vì là Âu Dương Vô Thần, nên sẽ không dễ dàng bị thương.
Vivian đảo mắt một lượt, lên tiếng:
- Được rồi, các người quay lại vị trí cũ đi, xử lý nốt chuyện của khách sạn, còn Âu Dương Vô Thần... không cần lo cho cậu ta, có người khác chăm sóc rồi.
Dứt lời, đám Kỳ Ân liền gật đầu, rồi chia nhau rời đi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi Mã Nhược Anh chợt reo lên. Cô lấy di động ra, nhìn dãy số hiện lên màn hình, đưa lên tai nói:
- Sao bảo 10 phút nữa mà bây giờ vẫn chưa tới vậy?
Vừa nói xong, từ đầu dây bên kia liền vang lên tiếng của Andrew, anh thở dồn dập trả lời:
- Không đến khách sạn được nữa, Stefan có chuyện rồi, cô mau đến đây đi, chúng tôi đang ở nhà chung của cô.
Gần như là cùng lúc, Mã Nhược Anh thắc mắc đáp:
- Hả?
---------....------------....----------------
Cả hai người phụ nữ cùng rời khỏi khách sạn PJH, bọn họ lái xe đến khu biệt thự của Mã Nhược Anh, từ xa xa, đã thấy trực thăng của đám người Andrew đậu trước sân, thậm chí họ còn làm gãy cả cánh cửa của cô.
Nhanh chóng mở cửa xuống xe, Mã Nhược Anh đi vào trong, một người hầu thấy cô liền chạy ra, cúi đầu lên tiếng:
- Cô chủ, cô về rồi.
Mã Nhược Anh nhìn chiếc trực thăng to đùng đậu ngay trước sân mình, cô nhíu mày tức giận nhưng cố bỏ qua nó, trực tiếp hỏi:
- Những người kia đang ở đâu?
Người hầu nghe thấy, liền chỉ tay vào phòng khám bên trong. Vivian và Mã Nhược Anh ngay lập tức nhấc chân tiến vào, vừa mới đi đến cửa, đã nghe tiếng Elena la hét:
- Các người là một lũ vô dụng hết sao? Còn không biết khâu vết thương cho anh tôi, Mã Nhược Anh nuôi cả đám phế vật à?
Người phụ nữ đi tới, cau mày nhìn Elena, lên tiếng:
- Người của tôi, còn chưa tới phiên cô la lối dạy bảo.
Andrew và Elena nhìn qua, nhìn thấy cô, người đàn ông nhanh chóng chạy lại, nói:
- Mã Nhược Anh, cô mau đến xem cho Stefan đi, cậu ấy bị thương rất nặng.
Mã Nhược Anh mím môi, liền đi đến gần chỗ Stefan, người đàn ông ngồi đó đang trên ghế, ánh mắt hỡ hững nhìn về phía trước, thở từng cơn nặng nề.
Trước ngực anh ta, một vết chém dài chéo ngang vai, da thịt nhuốm đầy máu tươi....