Âu Dương Thiên Thiên chaỵ lên đến cuối cầu thang, cô dừng lại khi phát hiện đã tới tầng thượng của khách sạn. Mở cánh cửa đang đóng, Âu Dương Thiên Thiên bước chân ra bên ngoài, gió đông ngay lập tức táp vào mặt cô, lạnh buốt.
Âu Dương Thiên Thiên thở dồn dập, cô đưa mắt nhìn xung quanh, thế nhưng, điều khiến cô thất vọng, chính là... nơi đây hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ thứ gì cả.
Không có chỗ để trốn, không có chỗ để chạy, cũng không có chỗ để thoát. Nơi đây.... chẳng khác nào là một ngõ cụt.
Khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên cắt không còn giọt máu, cô run rẩy quay đầu lại, vừa vặn.... thấy người đàn ông đi lên.
David chậm rãi nhìn cô, ánh mắt hắn ta trong đêm tối như một con báo đen, tỏa ra sát khí nồng đâm.
Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng lùi người về sau, cô lắp bắp lên tiếng:
- Anh... anh là ai? Anh muốn gì ở tôi?
David chớp ánh nhìn lạnh lẽo, hắn ta không trả lời câu hỏi vô nghĩa ấy, mà nói:
- You..... are the one walking next to Phelan.
(Ngươi.... là kẻ đã đi bên cạnh Phelan)
Cái tên quen thuộc được phát ra từ miệng người đàn ông, khiến Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày khó hiểu.
Phelan? Ý anh ta là Âu Dương Vô Thần sao? Tự nhiên lại nhắc đến anh ta làm gì chứ? Cô mới không liên quan gì hết.
Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, lắc đầu đáp:
- No, I don't....
(Không, tôi không...)
"Cạch" - Thế nhưng, không kịp để cô nói gì, người đàn ông liền giơ tay cầm súng lên, hướng mũi về phía Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô hoảng hốt hét:
- Hey, wait, anh bình tĩnh nghe tôi nói, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng, đừng làm bậy.
Âu Dương Thiên Thiên giơ hai tay lên, cô giờ phút này chẳng nhớ gì đến tiếng anh hay tiếng trung nữa, chỉ biết nói bừa tất cả, với hi vọng người đàn ông kia đừng bắn cô.
Dù vậy, David vẫn mặc kệ lời nói của Âu Dương Thiên Thiên, hắn nghiến răng nhìn cô, lên nòng, ngón tay di chuyển bóp còi, lên tiếng:
- Go to die....
(Đi chết đi...)
"Pằng" - Tiếng súng vẫn phát ra như chưa hề có sự ngăn cản nào, thẳng tiến bay đến người con gái đang đứng phía xa với ánh mắt sợ hãi.
Âu Dương Thiên Thiên lần này không thoát được nữa, cô đứng sựng người, đôi con ngươi run rẩy mở lớn, nhìn viên đạn bay ra khỏi nòng súng hướng về phía mình.
Cô sẽ chết một lần nữa ư? Lại chết một cách lạc nhách như vậy nữa....
Giữa thời khắc sinh tử, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên nhớ đến một người đàn ông, hiện rõ khuôn mặt anh ta trong đầu cô.
Âu Dương Vô Thần... anh ở đâu.... cứu tôi.... cứu tôi...
"Pằng" - Một phát súng nữa vang lên, nhanh như tên lửa bay vút qua mái tóc của người con gái, đâm sầm vào viên đạn trước mặt cô không chệch một li, khiến cả hai thứ kim loại cùng rơi xuống đất.
"Phạch phạch phạch" - Tiếng động cơ trực thăng tiến gần tới mặt đất, những cánh quạt lớn tạo nên từng luồng gió thổi bay mái tóc của Âu Dương Thiên Thiên.
Ánh nhìn của cô sững sờ, cái cảm giác này..... thật quen thuộc,....
Như có một linh tính, khiến Âu Dương Thiên Thiên nghĩ ngay đến người đó, người luôn xuất hiện đúng lúc cô cần nhất, người đã nói sẽ bảo vệ cô, đưa cô thoát đi khỏi cái chết... Cũng chính là người rời bỏ cô...
Chậm rãi quay đầu lại, khoảnh khắc Âu Dương Thiên Thiên chạm ánh nhìn với người đàn ông, giọt nước mắt lăn tròng trên đôi mi... đã rơi xuống....
Âu Dương.... Vô Thần!