Trong lòng Vu Nhai chợt căng thẳng, nhưng sau đó lập tức thả lỏng, nói:
- Mẫu thân yên tâm. Nếu như chuyện này con cũng không giải quyết được, sao có thể giúp mẫu thân bắt kẻ phụ bạc kia được. Mẫu thân phải tin tưởng vào thực lực con trai của mình chứ.
Trong lòng Vu Thiên Tuyết chợt cảm thấy ấm áp. Nhi tử quả nhiên đã lớn rồi, cũng thông minh, biết mình suy nghĩ cái gì.
Nàng lắc đầu, cũng không nhiều lời nữa. Hiện tại nàng không cần kẻ kẻ phụ tình kia, chỉ cầu mong nhi tử có thể sống vui vẻ. Thật ra nàng cũng hi vọng nhi tử không cần liều mạng như thế nữa. Làm một tiểu binh thủ thành cũng không tồi. Nàng muốn sống cuộc sống bình yên. Nhưng đây là điều không thể. Thực lực của nhi tử đã để hắn không thể tiếp tục sống bình thường nữa. Nàng có chút tâm trạng thở dài. Trước đây nàng hi vọng nhi tử không cần chấp nhất đối với Độc Cô gia. Hiện tại lại mong nhi tử có thể sống yên ổn.
Không tiếp tục nói về đề tài này, Vu Nhai lại nói sang chuyện Thánh Hội lần này. Vừa rồi Vu Tiểu Dạ có chút rầu rĩ cũng tiến tới nói vài lời.
Lúc này Vu Nhai mới biết được đám người Lữ nham của tổ Kỳ Binh đã xuất phát. Bọn họ là tổ tinh binh thứ bảy lên đường. Trong Thánh Hội lần này tỉnh Bắc Đấu có mười mấy đoàn đội. Tổ học viện chính là đoàn đội cuối cùng, cũng chính là tổ thứ mười sáu.
Mục đích của Thánh Hội chính là huấn luyện, huấn luyện với cường độ cao. Đúng như lời Úy Trì Thiên Binh nói, bọn họ muốn bồi dưỡng được một đội Thần Chi Sĩ Binh. Số người tỉnh Bắc Đấu tham gia cũng không ít, nhưng đều được tuyển chọn trước. Chỉ có thể là thực lực ngoài Tướng Binh Sư, tuổi tác dưới ba mươi tuổi mới có thể tham gia. Đám người Lữ Nham và Dạ Tình tất nhiên không có vấn đề gì, đã sớm được lựa chọn, cũng sớm xuất phát.
Học viện Bắc Đấu tất nhiên sẽ phóng khoán một chút. Dù sao tuổi tác gần như không vượt quá 22 tuổi, cho nên là Chưởng Binh Sư đỉnh phong cũng có thể được.
- Đúng rồi, nghe nói không chỉ có mười sáu tổ. Còn có một tổ thứ mười bảy. Nghe nói là do các kỵ sĩ Huyền Điện dự bị tạo thành. Mỗi một người đều có thực lực đặc biệt đáng sợ. Cũng không biết đó có phải là sự thật hay không.
Vu Tiểu Dạ đột nhiên nói.
Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Xem ra không phải là giả. Kẻ ở trước cửa thành kia chính là kỵ sĩ dự bị. Chỉ có điều nếu như mỗi người đều có thực lực như hắn, linh binh giai cửu đoạn, như vậy tổ mười sáu của Bắc Đấu sao có thể đấu được với bọn họ?
Chỉ có điều, đây là mình tự hiểu. Hắn lại nói:
- Đúng rồi, kỵ sĩ Huyền Điện dự bị cũng là người của tỉnh Bắc Đấu chúng ta sao?
- Nghe nói có gần đây có mấy người tỉnh khác vào. Trong Thánh Hội lần này, bọn họ cũng không giống như chúng ta. Theo lời đồn, bọn họ có cơ hội có thể trở thành kỵ sĩ Huyền Điện chính thức.
Vu Tiểu Dạ cũng không hiểu rõ lắm, nhíu mày nói.
Vu Nhai gật đầu. Vị kỵ sĩ dự bị đã gặp lúc chiều khẳng định không phải là người của tỉnh Bắc Đấu. Nếu không hắn không thể nào mắng Bắc Đấu là một đám ô hợp không có gia tộc. Vu Nhai lại hỏi thêm mấy vấn đề. Vu Tiểu Dạ cũng không mấy hiểu rõ, chỉ biết mỗi tỉnh đều sẽ tổ chức Thánh Hội như vậy. Ngoại một tổ đặc biệt của trừ kỵ sĩ Huyền Điện dự bị này ra, cơ bản đều là người trong tỉnh. Về phần phía sau có thể giao lưu cùng tỉnh hay không, điều này cũng không được biết. Cụ thể thế nào vẫn phải chờ tới đó mới có khả năng biết được.
- Biểu ca, có lẽ sau Thánh Hội lần này, ta sẽ đi Dương gia Kiếm Vực.
Vu Tiểu Dạ đột nhiên nhỏ giọng nói. Vu Nhai có phần sững sờ, nhưng cũng gật đầu. Chợt hắn lại nghe nàng nói tiếp:
- Ban đầu nếu như biểu ca còn chưa trở lại, có lẽ ta sẽ đi trước. Bởi vì ta có thể sẽ không tham gia Thánh Hội lần này. Có thể sau khi đến Dương gia Kiếm Vực sẽ bổ sung đi vào sau.
Vu Nhai miệng há hốc. Nếu biết nếu như mình không trở lại, chắc hẳn Vu Tiểu Dạ bởi vì lo lắng cho mình, sẽ từ chối tham gia Thánh Hội lần này. Về phần câu phía sau kia, không để ý. Mụ nội nó, không ngờ mình lại có biểu muội như vậy.
- A, ta phải nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc.
Vu Tiểu Dạ đột nhiên kêu lên, đỏ mặt liền xông ra ngoài.
Vu Nhai là trợn trừng mắt. Tại sao tâm tình lại đột nhiên có chút kỳ quái. Quan tâm biểu ca cũng phải xấu hổ sao? Lẽ nào biểu muội thật sự có cảm giác đối với mình sao. Hắn lắc đầu.
Vu Nhai cũng không tự tin như vậy. Mình có thể có được Thủy Tinh đã là do ông trời không có mắt, làm sao có thể hy vọng xa vời khác được?
So với các phương diện khác, về phương diện này Vu Nhai thực sự không tự tin. Ai bảo hắn kiếp trước không phải cao thủ tán gái gì. Hai lần biểu lộ hắn đều bị cự tuyệt. Trong đó không có một người nào có tướng mạo quá xinh đẹp, ở bất kỳ phương diện khác cũng chỉ có thể tính là bình thường. Hơn nữa lúc đó lại làm binh sĩ, cũng không có cơ hội tán gái gì. Sau đó hắn xuất ngũ trở về đã trực tiếp bị chuyển kiếp. Hắn bình thường như vậy chỉ có tính cách là tạm được, cũng không cảm thấy đùa giỡn vài cái, người ta sẽ thích ngươi.
Lần trước Tiểu Dạ nói Vu gia chủ định hôn ước cho bọn họ, còn là vị hôn thê. Cuối cùng không phải Vu Tiểu Dạ cũng không trả lời sao?
Vu Nhai vẫn rất thực tế. Vừa vặn lúc này Vu Thiên Tuyết tiến đến. Thấy Vu Nhai lộ vẻ mờ mịt sững sờ, bộ dạng đần độn, nàng lắc đầu. Tiểu tử này bình thường vẫn rất khôn khéo, tại sao vào thời điểm mấu chốt lại ngốc như vậy, cũng thật là.
Vu Thiên Tuyết không ngại con dâu quá nhiều. Điều đó chứng tỏ nhi tử có bản lĩnh. Về điểm này, mỗi phụ mẫu đều giống nhau. Thôi đi, có lẽ là do chuyện Thủy Tinh để lại bóng ma trong lòng hắn.
- Huynh đệ Vu Nhai, ha ha, đi cùng ra một chút đi. Binh phòng đại nhân nghe nói ngươi đã trở về, lập tức bảo ta tới tìm ngươi!
Giọng nói Úy Trì Thiên Binh đột nhiên từ bên ngoài viện vang lên. Vu Nhai và Vu Thiên Tuyết vội vàng đi ra ngoài đón.
- Uất Trì đại nhân, ngươi xem ta ngày mai đã phải xuất phát.
Vu Nhai trả lời. Hắn chỉ có một buổi tối có thể ở nhà hưởng thụ. Hiện tại hắn không muốn rời đi. Cho dù đối phương là binh phòng đại nhân cũng vậy.
- Yên tâm, binh phòng đại nhân đã chuẩn bị người đi thay ngươi và biểu muội ngươi một đoạn đường. Ngươi có thể chờ ba ngày mới đi cũng được. Dù sao ngươi có Khu Phong Thứu, không quá ba ngày sau xuất phát, vẫn có thể đuổi kịp bọn họ!
Uất Trì đại nhân nhìn như người có thần kinh thô, người cũng không ngốc. Hắn sao có thể không nghe hiểu ý tứ của Vu Nhai.
Ánh mắt Vu Nhai sáng ngời, vội vàng cám ơn, sau đó đánh tiếng báo với Vu Thiên Tuyết, lập tức xuất phát tới bộ binh phòng.
Đã hơn một năm mới trở về, bộ binh phòng vẫn như xưa. Các binh lính đối với hắn vẫn nhiệt tình.
Hắc, tiểu tử này chuyên cấp thêm mặt mũi cho bộ binh phòng, không nhiệt tình không được.
Vu Nhai chào hỏi với bọn họ, sau đó mới tiến vào phòng làm việc của binh phòng đại nhân.