Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4597





Chương 5188

Đầu tiên là bác sĩ Bạch yên lặng thở dài một hơi, sau đó trên mặt anh ta hiện lên vẻ tiếc hận: “Lần này cô ấy đột nhiên ngất xỉu là một trong những biểu hiện khi bệnh tình chuẩn bị diễn biến nặng, bây giờ kiến nghị của tôi là lập tức dừng tất cả những công việc của cô ấy lại, đồng thời lập tức làm thủ tục nằm viện.”

Lời của bác sĩ Bạch vừa dứt, Tô Lam ngồi bên cạnh nhất thời không dám tin kinh ngạc hô lên thành tiếng: “Sao cơ? Tại sao lại như vậy?”

Tô Lam đã từng là một bác sĩ, cho nên cô ấy hiểu rất rõ ràng.

Nếu như không phải bệnh đã đến mức không thể nào cứu chữa được thì bác sĩ Bạch chắc chắn sẽ không yêu cầu Tống Chỉ Manh lập tức dừng tất cả công việc lại, lập tức nằm viện.

Khúc Thương Ly bên cạnh cũng đã nghĩ đến chuyện này, vô cùng lo lắng nói: “Bác sĩ Bạch, nhất định phải nằm viện mới được sao?”

Khúc Thương Ly nói điều này không phải là lắng những người bên cạnh sẽ có phản ứng thế nào với cô ấy.

Mà anh ta chỉ đang lo lắng, nếu bồng nhiên để Tống Chỉ Manh nhập viện như vậy thì nhất định sẽ kích thích trí tò mò của cô ấy.

Hơn nữa người có tính tình cực kỳ quật cường như cô ấy chắc chắn nhất định sẽ gặng hỏi cho bằng được.

Lúc ở nhà anh ta còn có thể giấu được, nhưng mà nếu đã đến bệnh viện, ngày nào cũng có bác sĩ xuất hiện trước mặt cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng biết về bệnh của bản thân.

Một người vốn đang khỏe mạnh thì lúc biết mình bị căn bệnh này cũng sẽ không chịu được, huống chi là Tống Chỉ Manh chứ?

Chỉ cần Tống Chỉ Manh biết được sự thật về căn bệnh của mình, không biết là sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Thậm chí đến cuối cùng còn từ bỏ chữa trị, nghĩ đến đó Khúc Thương Ly đã run lên.

Bác sĩ Bạch nhìn thấy phản ứng của Tô Lam và Khúc Thương Ly thì trên mặt anh ta hiện lên vẻ không vui.

Bởi vì lần nào khi đụng đến những bệnh nhân mắc bệnh nghiêm trọng thì người nhà bệnh nhân cũng đều hỏi câu này.

Vậy nên bác sĩ Bạch vẫn nhịn xuống kiên nhân giải thích: “Vấn đề có nằm viện hay không vốn do người nhà bệnh nhân quyết định, bác sĩ chúng tôi không hề có tư cách can thiệp.”

“Nhưng mà nếu như tôi đã là bác sĩ thì nhất định sẽ có trách nhiệm của một người bác sĩ, nhất định sẽ có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, tôi yêu cầu Tống Chỉ Manh lập tức năm viện chính là vì muốn chữa trị với mức độ cao nhất cho cô ấy, dùng cách này để kéo dài mạng sống của cô ấy, chuyện này mọi người hiểu chứ?”

Lời này của bác sĩ Bạch đã hết sức rõ ràng rồi.

Bởi vì thời gian này quá bận rộn công việc, làm việc không ngừng nghỉ, bệnh của Tống Chỉ Manh đã bắt đầu trở nên xấu đi.

Bác sĩ Bạch vẫn hiểu rõ Tống Chỉ Manh là người của công chúng nên nếu để người khác biết được bệnh của cô ấy thì chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Nên anh ta mới châm chước, sau đó căn dặn: “Nếu như mọi người không muốn nằm viện cũng không sao, tôi sẽ kê đơn thuốc cho mọi người mang về trước, nhưng mà những thuốc này nhất định là phải uống đều đặn đúng giờ.”

“Theo như kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn là chứng hay quên của cô Tống sẽ ngày càng nặng hơn, ban đầu cô ấy sẽ chỉ quên những chuyện vặt vãnh hàng ngày, nhưng lúc bệnh nặng nhất, cô ấy thậm chí sẽ quên mất những người thân nhất bên cạnh mình, đến cuối cùng, thậm chí cô ấy còn quên mất bản thân mình là ai.”


DMCA.com Protection Status