Chương 5042
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác da màu đen sáng sủa, khi bước đi phụ kiện trên người kêu lạch cạch. Cô ta có một kiểu tóc rất trẻ trung cùng với những dải ruy băng quấn quanh ngọn tóc, còn mang một đôi bốt cao màu đen lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, cả người toát ra vẻ Âu Mỹ thuần thục.
Lúc này, cô ta đang ôm cánh tay Lục Mặc Thâm với nụ cười trên môi,còn kéo anh ta vào nhà hàng Pháp cao cấp đó.
Lục Mặc Thâm đang đứng quay lưng về phía bọn họ, vì vậy Tô Lam không thể nhìn rõ biểu hiện của anh ta vào lúc này.
Bọn họ chỉ thấy Lục Mặc Thâm đứng yên tại chỗ, giống như không có ý định đi vào. Nhưng cũng không có nghĩa là muốn rời đi.
Cánh tay Lâm Thúy Vân đột nhiên siết chặt.
Tô Lam quay đầu nhìn lại và thấy khuôn mặt của Lâm Thúy Vân đã trở nên rất tệ.
“Thúy Vân…”
Khi Tô Lam đang định nói gì đó, cô đột nhiên phát hiện Lâm Thúy Vân buông lỏng cánh tay, trực tiếp đi về phía Lục Mặc Thâm.
Tô Lam vội vàng đuổi theo, bởi vì cô phát hiện lúc này, cô bé kia thực sự đang kiễng chân lên rồi thì thâm vào lỗ tai Lục Mặc Thâm.
Và sau khi giáo sư Lục lắng nghe những lời của cô gái nhỏ kia, sự kiên định trên khuôn mặt của anh ta dường như dao động.
Vẻ mặt lạnh lùng ban đầu trở nên bình thản như không có chuyện gì. Hai người sánh vai nhau đi thẳng về phía nhà hàng Pháp.
Lâm Thúy Vân nhìn thấy cảnh này càng tức giận sôi máu.
Bọn họ bước nhanh tới, định xông vào nhưng lại bị người phục vụ ở cửa bất ngờ chặn lại.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Lâm Thúy Vân đẩy người phục vụ ở cửa sang một bên và chuẩn bị lao vào trong: “Các người tránh ra cho tôi!”
Người phục vụ ở cửa nhanh chóng ngăn cô ấy lại, thái độ vẫn rất lịch sự nói: “Xin lỗi cô, chúng tôi chỉ nhận các khách hàng đã đặt chỗ trước. Nếu cô không đặt chỗ trước thì rất xin lỗi, chúng tôi không thể cho cô vào được.”
Lâm Thuý Vân bị chặn lại ở cửa nhưng cô ấy vẫn kiêng chân lên để nhìn vào trong.
Cô ấy nhìn thấy Lục Mặc Thâm và người con gái kia càng lúc càng đi xa hơn, bọn họ định rế vào bên trong. Một lúc sau hai người họ đã hoàn toàn biến mất trước mặt cô ấy.
Trong lúc vội vàng, Lâm Thuý Vân đã nắm lấy tay người phục vụ ở cửa và nói: “Vậy tôi có thể đặt lịch hẹn ngay bây giờ được không?”
“Thực sự xin lỗi, cô phải hẹn trước cho chúng tôi ba ngày mới được, nếu không cô xem thử…”
Sau khi nghe thấy điều này, Lâm Thuý Vân gần như tức giận đến cực điểm.
Cô ấy tức giận nói: ‘Anh mau bỏ tôi ra, hôm nay tôi nhất phải vào trong.”
“Thực sự xin lỗi cô, nếu hôm nay tôi để cô vào trong thì công việc của tôi cũng sẽ không còn nữa.”
Hai người họ cứ như vậy đứng ở cửa giằng co nhau. Nhìn thấy hai người họ như vậy, Tô Lam vội vàng bước tới và nói nhỏ: “Thuý Vân, cậu cẩn thận một chút, cậu đang mang thai đấy.”
Lâm Thuý Vân cúi đầu liếc nhìn bụng của mình và đột nhiên có chút nản lòng.