Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4450





Chương 5039

Lúc nào vẻ mặt của anh ta cũng trầm tính y như là có người đang nợ anh ta rất nhiều tiền vậy.”

Lời nói của Lâm Thúy Vân làm cho Tô Lam rất bối rối. Sau một hồi suy nghĩ, cô dường như nghĩ ra được một điều gì đó, đột nhiên cô lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cô lấy bức ảnh của Chiến Lưu Thành từ cuộc trò chuyện của cô và Nguyên Phương Thảo, sau đó đưa cho Lâm Thúy Vân.

“Cậu xem xem có phải là người này hay không?”

Lâm Thúy Vân nhận lấy điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua thì lập tức gật đầu: “Không thể sai được! Là anh ta! Bộ dạng này của anh ta, vừa nhìn là có thể nhớ rất rõ ràng!”

Nhưng sau khi giọng nói vừa dứt, trên mặt cô ấy lại có một chút do dự.

Cô ấy lấy lại điện thoại, sau khi quan sát và xác định thật kỹ, khuôn mặt Lâm Thúy Vân có chút do dự: “Thoạt nhìn thì chính là anh ta, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, tại sao có luôn cảm thấy có gì đó không ổn?”

“Cậu nói không ổn là có ý gì?”

“Ý mình là nhìn tướng mạo đường nét trên khuôn mặt thì thật sự rất giống nhau nhưng phong cách này… Thật sự quá khác biệt! Lúc đó ở buổi tiệc mình nhìn thấy Chiến Lưu Thành mặc một bộ quân áo Tây âu nhỏ màu đen, khuôn mặt ảm đạm như cả thế giới này đều đang nợ anh ta một cái gì đó.”

Dừng lại một lúc, Lâm Thúy Vân cầm điện thoại lên và đưa lại cho Tô Lam: “Bây giờ nhìn lại một lần nữa, tóc của anh ta màu nâu sẩm, trên người khoác chiếc áo len lớn màu đỏ và đôi bông tai đỉnh tán bên tai trái. Đây là những sản phẩm xa xỉ phổ biến nhất vài năm trước đây. Với lại nhìn nụ cười của người trong bức ảnh này, có thể cảm thấy được anh ta là một con người rất vui tươi tỏa nắng. Anh ta với Chiến Lưu Thành rõ ràng là hai người.”

Tô Lam cau mày: “Vậy nên cậu cho rằng có vấn đề?”

“Ừ? Tô Lam, ý của cậu như thế nào? Chẳng lẽ trước kia cậu cũng đã từng gặp anh ta rồi sao?”

Tô Lam thầm than trong lòng.

Cô không chỉ nhìn thấy mà cậu ấm tỏa nắng Chiến Lưu Thành đó còn từng tỏ tình với cô nữa đấy!

Tuy nhiên những chuyện đó Tô Lam không nói với Lâm Thúy Vân.

“Trước đây khi quay phim ‘Đại Mộng Vô Song’ mình có đã gặp một nhà biên kịch. Thông qua nhà biên kịch đó cũng gặp được Chiến Lưu Thành một vài lần.

Nhưng như cậu nói, mình đã gặp anh ta một vài lần nhưng mỗi lần gặp lại cho mình một cảm giác hoàn toàn khác.

Thậm chí đôi khi mình tự hỏi liệu hai người họ có phải là một người hay không?”

Khuôn mặt Lâm Thúy Vân đột nhiên kinh hãi: “Không phải chứ, chuyện này làm sao có thể bí ẩn như vậy?”

Tô Lam mím nhẹ môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nếu như là cái người Chiến Lưu Thành vui vẻ toả nắng lúc đầu kia thì có lẽ Tô Lam cảm thấy có thể nói chuyện dễ dàng với người này. Nhưng khi đối mặt với Chiến Lưu Thành lạnh lùng và tàn nhãn ấy, từ đáy lòng cô luôn có một cảm giác lo lắng và hoảng sợ.

Khác với sự thờ ơ của Quan Triều Viễn, Chiến Lưu Thành không chỉ rất lạnh lùng mà thậm chí còn mang theo một chút quỷ dị và u ám khiến người ta ngần ngại và muốn giữ khoảng cách với anh 1a.

“Thôi quên đi, dù sao chúng mình với bọn họ cũng không có việc gì, để ý đến anh ta làm cái gì”

Điều mà Lâm Thúy Vân không thích là đi bận tâm đến việc không liên quan đến mình.

Cô ấy đưa tay và vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Tô Lam.

“Tô Lam, dù sao mình cũng bị Lục Mặc Thâm giam giữ ở nhà đã lâu rồi, rất ngộp thở. Hay là hôm nay hai chúng mình đi ăn lẩu đi, mình rất thèm.”


DMCA.com Protection Status