Chương 5024
Bà muốn ở cùng con trai mình mà lại phải chờ một đứa con gái khác cho phép sao?
Đúng là một trò đùa.
Nhưng không biết vì sao, mặc kệ mẹ Lục âm ĩ như thế nào, Lục Mặc Thâm cũng không mở miệng đồng ý.
Mẹ Lục không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
Nhưng lần thỏa hiệp này của bà làm sự chán ghét Lâm Thuý Vân càng thêm sâu đậm.
Cho nên mẹ Lục phải nhân nhượng vì lợi ích để được đi đến thành phố Ninh Lâm, bà đành ở trong một biệt thự khác với biệt thự của Lục Mặc Thâm.
Sau đó bà thỉnh thoảng sẽ chạy sang gõ cửa, tìm Lâm Thuý Vân khắp nơi.
Đương nhiên những hành vi này của bà chỉ thực hiện được vào lúc không có mặt Lục Mặc Thâm.
Bà và Lâm Thúy Vân lại có một kiểu cực kỳ ăn ý.
Chính là trước mặt Lục Mặc Thâm, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tương lai của hai người vô cùng hoà thuận.
Nhưng chỉ cần Lục Mặc Thâm biến mất, hai người bọn họ lập tức lộ ra bộ mặt thật, bắt đầu châm chọc người đối diện, đấu đến mức vô cùng kinh khủng.
Lúc đầu Lâm Thúy Vân chỉ xem như cãi nhau nhỏ, dù sao cũng có thể bớt một chút thời gian nhàm chán.
Nhưng thời gian dài cô ấy cảm thấy có chút phiền lòng. Đặc biệt mẹ Lục †rước mặt cô ấy càng ngày càng không kiêng nể gì. Bà thường xuyên cố ý hoặc vô tình nhắc tới sự sắp xếp của mình với đứa trẻ sau này ở trước mặt Lâm Thúy Vân.
Ví dụ như chờ sinh con ra sẽ đưa con lên Thủ Đô ngay lập tức. Không cần phải ở lại lâu ở cái thành phố Ninh Lâm chim không thèm ïa này.
Hay ví dụ như đứa trẻ sau khi sinh hai ba tháng có thể cai sữa, đến lúc đó bà sẽ mang đứa trẻ lên Thủ Đô luôn.
Thay cô ấy tìm một người giữ trẻ tốt nhất, sử dụng người giúp việc tốt nhất, học trường mẫu giáo tốt nhất, học các khóa học nghiệp dư tốt nhất…
Bà đã lập kế hoạch tốt nhất cho tương lai của đứa trẻ, còn Lâm Thúy Vân muốn đi đâu thì đi.
Chuyện con trai căn bản không cần cô ấy nhúng tay vào.
Nghe nhiều những lời này khiến sự căm ghét trong lòng Lâm Thúy Vân cũng trở nên sâu hơn.
“Lúc ấy mình nhất định là bị mỡ lợn che đè mất não, cho nên mới bị khổ nhục kế của bà ấy lừa gạt.”
Lâm Thúy Vân thở dài một tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ đỡ lấy trán.
Sau khi Tô Lam nghe thấy cách miêu tả này của cô, cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.
Dù sao mẹ Lục vốn có bệnh tâm thần. Mặc dù bà đã ổn định hơn sau khi uống thuốc, bệnh cũng giảm đi không còn thất thường nữa rồi.
Nhưng mà căn bệnh tâm thần này không thể chịu quá nhiều k1ch thích.
Cho nên có đôi khi đấu võ mồm với bà, Lâm Thúy Vân cũng sẽ không dám quá đáng quá, vì sợ kích động đến bệnh tình của bà.
Đối với chuyện này, bản thân mẹ Lục dường như lại không để ý, chỉ cần có thể sẽ nhanh chóng đấu võ mồm với cô.
“Thuý Vân, vậy bây giờ cậu định xử lý như thế nào?”
“Còn có thể xử lý như thế nào nữa?