Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 918



Rất ít khi nhìn thấy cô gái nào có cách ăn như có ấy, cho dù là đói, nhưng ngồi trước mặt cô ấy là một người đàn ông đó. Cô ấy không thể rụt rè một chút sao?

Hơn nữa, đãi ngộ công nhân trong công ty Mất Trí không tốt sao? Lại biến người ta thành bộ dáng quý đói này…

“Tôi nói này, cô đói đến vậy à? Trong nhà ăn công tỷ Uất Trì không có cơm ăn sao? Hơn nữa cô cũng không cần hình tượng à? Ngồi trước mặt cô là một người đàn ông đó!”

Nghe vậy, ánh mắt bận rộn của La Lo Li nhìn anh ta một cái, đừng nói trong ánh mắt có bao nhiêu chê bai “Là đàn ông thì sao, dù sao thì anh cũng đâu phải người đàn ông của tôi, tại sao toi phải giữ hình tượng trước mặt anh?”

Nói xong, La Lo Li lại nhét đồ ăn vào bên trong miệng.

Phương pháp ăn của cô ấy thuộc về cái loại không cần mạng, giống như hận không thể nhét thêm vào trong bụng, dáng vẻ như là sợ ăn xong bữa này là không có bữa tiếp theo.

Không không không, nói đúng ra là giống như bữa cơm cuối cùng trước khi bị chặt đầu.

Không hiểu sao, Kiều Trị cảm thấy bộ dạng này của La Lo Li có chút đáng thương, lòng thương hại của anh ta trỗi lên, anh ta không nhịn được nói: “Cái đó, cô ăn chậm một chút, tôi không tranh với cô đầu, nếu như cô cảm thấy như vậy không đủ ăn, vậy là một lát nữa tôi sẽ gọi thêm cho cổ, có không cần phải ăn nhanh như vậy

La Lê vừa nhét đổ ăn vào trong miệng vừa nói “Anh yên tâm, chờ tôi kiếm đủ tiền rồi nhất định sẽ mời lại anh ăn, tôi sẽ không ăn không của anh.

Kiều Trị sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên có phụ nữ muốn mời anh ăn cơm, cảm giác khá là đặc biệt.



“Được, vậy tôi sẽ ghi nhớ, đến lúc đó cô kiếm được tiền rồi nhớ ời lại tôi ăn cơm”

Kiều Trị suy nghĩ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Nhưng mà rốt cuộc làm sao cô có thể lặn lộn được vậy? Tôi thấy khi cô chọn món ăn giống như rất quan thuộc mấy món ăn này, thế nhưng khi cô ăn lại giống như từ trước đến gì cô chưa bao giờ ăn qua những thứ này… Cô

Anh ta và mới nói được nửa câu, động tác của La Lê đột nhiên dừng lại, cô ấy ngước mắt nhìn số đồ ăn muôn màu muôn vẻ trước mắt, trước kia cô cũng như vậy, hầu như ngày nào cũng được ăn.

Nhưng mà bây giờ… Cô ấy cũng không biết ngoài bữa cơm trưa ở nhà hàng này ra, cô ấy đã phải gặm bảnh bao bao lâu,

Ăn xong bữa này, không biết đến bao giờ mới Nghĩ tới đây, La Lo Li cảm thấy mũi mình chua xót, được ăn nữa…. hốc mắt đỏ lên, sau đó nước mắt cô ấy nhanh chóng rơi xuống.

Kiều Trị lập tức bị dọa cho choáng váng, cả người ngây ngốc tại chỗ, một lúc lâu cũng chưa kịp phản ứng.

“Cô, cô sao vậy?”

Đang yên đang lành, tự nhiên anh hỏi một câu là cô ấy liền rơi nước mắt? Vãi lin,

Lần đầu tiên Kiều Trị nhìn thấy em gái nhỏ rơi nước mắt ở trước mắt, anh ta hoảng hốt không biết là gì, chỉ có thể cầm khăn giấy an ủi cô ấy, thế nhưng nước mắt La Lo Li giống như là vòi nước, không dừng lại được.



Cuối cùng khi Kiều Trị không biết làm gì, La Lê lại ngắng đầu lên, nhìn anh ta nói một câu: “Anh thật tốt.

Kiều Trị: “2”

“Cảm ơn anh đã mời tôi ăn món ngon như vậy.”

Kiều Trị: “…”

Anh ta có một ý nghĩ lớn mật, hỏi: “Không phải cô.”

Mắt vẫn còn treo trên khuôn mặt, trong miệng vẫn còn nhét đồ ăn, lúc đầu cái bộ dạng này nhìn không có mỹ quan gì cả, thế nhưng bây giờ Kiều Trị lại cảm thấy cô gái này rất là chân thực đáng yêu, trong lòng anh ta có một cảm giác kỳ quái, anh ta rút hai tấm khăn lên xoa xoa nước mắt trên khuôn mặt cô ấy, vừa ghét bỏ vừa nói: “Đã lớn như vậy rồi còn vì chút chuyện nhỏ xíu khóc thành bộ dạng ma quỷ này, thích ăn thì cứ nói, cùng lắm thì về sau tôi thường xuyên mời cô ăn là được ”

La Lo Li cằm khăn tay lau nước mắt của mình: “Thật sao?”

“Ừm, nhưng mà về sau cô phải kiếm tiền đưa cho tôi.”

La Lo Li lập tức gật đầu: “Được, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh.”

Kiều Trị: “…”

DMCA.com Protection Status