Mặc dù cô đã biết không chắc chắn thì Hàn Đông sẽ không nói cho cô biết.
Nhưng mà... Cô vẫn lo được lo mất.
Cứ cảm thấy mọi chuyện thật không chân thật, dù sao đã qua lâu như vậy mà vẫn không tìm được tung tích của Dạ Âu Thần.
Hiện giờ thật sự có tin tức của anh, lại làm cô cảm thấy cực kỳ không chân thật.
Cứ sợ tin tức này sẽ mong manh như bọt biển, vừa chạm vào thôi đã tan biến mất.
Hàn Đông rất ít khi nhìn thấy Hàn Minh Thư như vậy, rõ ràng đã làm mẹ người ta rồi, nhưng lúc này lại giống một cô bé, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn anh ta, biểu cảm hoảng sợ bất an, cứ như cả linh hồn cũng đang run rẩy e sợ.
Anh ta vươn tay đặt lên đỉnh đầu của Hàn Minh Thư, độ ấm lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng truyền lại cho cô.
Động tác đặc hữu như vậy là đang an ủi cô.
“Yên tâm đi.”
Đôi môi mỏng của Hàn Đông rốt cục cũng giật giật, giọng nói mang theo một tia ôn hòa: “Sao anh có thể làm việc không có chừng mực được chứ?”
Nghe thấy lời cam đoan của Hàn Đông, Hàn Minh Thư cảm giác trái tim mình đã ổn định lại, nhưng trước khi chưa chính mắt nhìn thấy Dạ Âu Thần, cô cảm thấy lòng mình vẫn đang âu lo thổn thức.
Sợ là phải gặp được anh, đụng vào anh, biết anh bình an vô sự, trở lại bên cạnh mình thì cảm giác này mới có thể biến mất.
“Ngồi đi.” Hàn Đông kéo cô qua, sau đó đưa cái menu cho cô: “Vừa tan tầm thì em đã chạy đến đây, nhất định đói bụng rồi đúng không? Ăn một chút trước đi.”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Em không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải ăn cái gì lót dạ, chiếc máy bay mà tối nay chúng ta đi cũng không cung cấp bữa ăn. Hay là em muốn đói bụng đi gặp anh ta?”
Hàn Minh Thư: “...”
Tô Cửu ngồi xuống bên cạnh, bất đắc dĩ cười cười: “Cho dù cô Minh Thư không đói bụng, cũng đừng để cục cưng trong bụng đói bụng. Giờ đã đến giờ cơm rồi, cục cưng cũng nên ăn cái gì đó.”
Hàn Minh Thư: “...”
Dưới sự tấn công dồn dập của hai người, Hàn Minh Thư chỉ có thể gọi chút thức ăn.
Ban đầu, cô thật sự không muốn ăn gì cả, cảm thấy tất cả tâm tư của mình đều đặt trên người Dạ Âu Thần.
Nhưng sau khi thật sự đưa thức ăn đến miệng, cũng không biết có phải do mang thai không mà cô lại cảm thấy mùi vị không tệ lắm.
Bây giờ cách thời gian bọn họ lên máy bay còn khá lâu, Hàn Đông vừa cắt một khối thịt bò, vừa nói: “Thời gian còn sớm, từ từ ăn, chăm sóc tốt cho bản thân thì mới có tinh thần đi gặp người ta. Đến lúc đó...”
Hàn Đông còn chưa nói ra câu kế tiếp, nhưng đôi mắt rõ ràng lại sâu thêm mấy phần.
“Đến lúc đó cái gì?” Hàn Minh Thư ăn một thức ăn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, cô nhìn chằm chằm Hàn Đông.
“Đúng rồi, lúc gọi điện thoại, Thứ kí Tô có nói với em, mọi người có một chút nghi ngờ, muốn chờ em tự mình đến giải quyết, giờ chúng ta đã có mặt đầy đủ... Là nghi ngờ gì vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Tô Cửu và Hàn Đông liếc nhìn nhau một cái, vẫn là Tô Cửu cười giải thích: “Bây giờ còn chưa phải lúc nói ra nghi ngờ này, vẫn nên chờ chúng ta xuống máy bay lại nói.”
Thần thần bí bí như vậy...
Hàn Minh Thư có một dự cảm không lành, đôi mày xinh đẹp của cô nhíu lại, cũng ăn không vô cái gì nữa, cô bỏ đôi đũa trong tay xuống.
“Vậy hai người trực tiếp nói cho em biết, nghi ngờ này có liên quan đến Dạ Âu Thần, đúng không?”
Tô Cửu khẽ gật đầu.
Hàn Minh Thư lập tức trở nên thấp thỏm lo âu: “Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì hay không?”
Tô Cửu không đáp lại, Hàn Đông cũng cúi đầu uống cà phê.
“Thứ kí Tô? Có phải là anh ấy bị thương không? Cô nói cho tôi biết đi, anh ấy có sao không, có bình an không?”
Tô Cửu cảm thấy nếu mình không nói cái gì, Hàn Minh Thư thật sự sẽ điên mất, cảm xúc của phụ nữ có thai không thể lên xuống quá lớn, cô ta chỉ có thể vội vàng lên tiếng: “Cô Minh Thư, cô yên tâm đi, nghi ngờ mà chúng tôi nói không phải là vấn đề an toàn của cậu chủ Dạ. Cậu chủ Dạ khỏe lắm, rất bình an.”
Nghe thấy Dạ Âu Thần bình an, cuối cùng Hàn Minh Thư cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Chỉ cần anh ấy bình an là tốt rồi...”
Vậy thì những nghi ngờ khác cũng sẽ không còn là vấn đề gì nữa.
Chờ cô gặp được anh, cũng không biết anh sẽ cảm thấy thế nào, anh chàng ngốc này...
Đến lúc đó cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao chưa được sự đồng ý của mình mà anh đã chuyển nhượng tất cả tài sản và cổ phần công ty thuộc danh nghĩa của anh cho cô kia chứ?
Có phải sau khi làm như vậy rồi thì nếu anh rời đi, hay là gặp chuyện không may, anh sẽ hoàn toàn không có áy náy đối với cô nữa?
Cô còn muốn mắng anh, đang yên đang lành, vì sao lại đột nhiên trở về nước, lúc về nước sao lại không dẫn mình theo?
Tên chết tiệt này...
Suy nghĩ một chút, hốc mắt Hàn Minh Thư lại đỏ thêm vài phần, cô cầm lấy đôi đũa mà vùi đầu vào ăn.
Sau khi ăn xong, mọi người đều tự làm việc của mình.
Ánh mắt của Hàn Đông vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay, trong lúc dó còn mở video hội nghị ra.
Tô Cửu thì ngồi bên cạnh ghi chép lại.
Mà Hàn Minh Thư lại trở thành người rảnh rỗi nhất.
Rõ ràng... Lúc cô ở công ty cũng rất bận rộn, nhưng mà... Cô chưa từng làm việc sau khi đã tan ca.
Bởi vì cô biết mình đang mang thai, không thể tùy hứng muốn làm gì thì làm, lỡ đâu không nghỉ ngơi tốt làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, như vậy sẽ liên lụy đến cục cưng trong bụng cô.
Dạ Âu Thần không ở đây, một mình cô càng phải bảo vệ nuôi dưỡng kết tinh của hai người.
Lúc ấy cô còn nghĩ, chờ anh trở về, nói không chừng có thể nhìn thấy một đứa bé hoạt bát khỏe mạnh.
Nhưng mà... Bây giờ đã không cần nữa, cô có thể lập tức nhìn thấy anh.
Hiện giờ đứa nhỏ này mới có hai tháng, đến lúc đó cô phải chia sẻ tin tốt này cho anh.
…
Lúc máy bay đáp xuống nước A, đoàn người Hàn Minh Thư kéo vali đi ra khỏi sân bay.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm Âu Thần đúng không?” Khi đi trong đường hầm VIP, Hàn Minh Thư quay đầu lại liếc nhìn Tô Cửu một cái, lên tiếng hỏi.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột này, Tô Cửu thật sự không nhịn cười được, sau đó cô ta nói tiếp: “Cô Minh Thư, ngồi máy bay thời gian dài như vậy, bây giờ chúng ta phải đến khách sạn trước, rửa mặt tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút.”
Hàn Minh Thư: “...”
Hàn Đông lạnh nhạt nhìn cô một cái, nói: “Bay cả đêm rồi, em không mệt?”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không mệt.”
Lúc cô ngồi trên máy bay cũng không có ngủ, nhưng bởi vì quá khẩn trương, cho nên bàn tay của cô đã ướt đẫm mồ hôi, tim đập cũng đập thật nhanh, làm cách nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
“Không mệt cũng phải nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt của em kìa.”
Hàn Đông trực tiếp lấy điện thoại ra, mở ra camera màn hình trước rồi đưa cho Hàn Minh Thư.
“...”
Cô nhận lấy rồi nhìn thoáng qua.
Cô phát hiện đôi mắt mình có quầng đen thui, hơn nữa bởi vì hôm qua vừa tan tầm đã chạy đi, cho nên chưa kịp chùi lớp trang điểm, trải qua cả đêm bôn ba, mặt cô đã lấm lem, mà tóc cũng rối bời.
Nhìn qua thật giống một bà điên.
Dùng dáng vẻ như vậy đi gặp Dạ Âu Thần, quả thật rất kỳ cục.
“Vậy thì được rồi, chúng ta đi khách sạn trước.”
Tuy cô rất muốn lập tức đến gặp Dạ Âu Thần, nhưng mà... Bây giờ thật không được, cô như vậy sẽ làm anh hoảng sợ.
Bởi vì hình tượng của mình mà cô bằng lòng chịu lùi bước mà đến khách sạn trước, điều này làm tâm sự của Tô Cửu cùng Hàn Đông càng trở nên nặng nề.
Dù sao... Về vấn đề kia, bọn họ còn chưa nói cho Hàn Minh Thư biết.
Cũng không biết sau khi cô biết, sẽ nghĩ như thế nào?
- ----------------------