Thẩm Cửu từng nghe Hàn Mai Linh nhắc đến chuyện anh trai, trong lúc nói chuyện từng để lộ anh trai đối xử với cô ấy rất lạnh nhạt, cứ luôn lo bản thân là sau này mới được nhận về cho nên không được coi trọng.
Lúc đó Thẩm Cửu còn từng an ủi Hàn Mai Linh, sau đó không biết vì sao Hàn Mai Linh lại bắt đầu trở nên nóng nảy.
Bây giờ Hàn Đông hỏi, Thẩm Cửu thân là bạn tốt của Hàn Mai Linh, đương nhiên là phải nói đỡ cho cô ấy rồi.
Ánh mắt Hàn Đông lại sâu hơn một chút, không tiếp lời cô nữa.
Một lúc sau, anh lại hỏi cô: “Vậy cô biết hết tất cả mọi chuyện của em ấy à? Em ấy cũng biết rõ chuyện của cô sao?”
Tuy Thẩm Cửu không biết anh hỏi vậy là có ý gì nhưng vẫn gật đầu.
Cô và Hàn Mai Linh đương nhiên là không có gì giấu nhau cả.
Trong xe lại chìm vào yên lặng, Hàn Đông không nói nữa, Thẩm Cửu cũng không biết nên nói gì với anh.
Cứ như vậy chạy thẳng đến điểm đến, lúc xe dừng lại, Thẩm Cửu nhìn thoáng qua bên ngoài, rồi cảm ơn Hàn Đông: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn thuận đường cho tôi đi nhờ một đoạn, tôi xin phép đi trước.”
Thẩm Cửu nói xong mở cửa xe, lúc định khom lưng xuống xe, Hàn Đông đột nhiên gọi cô lại.
“Cô Thẩm, có thể kết bạn Facebook với cô không?”
Câu hỏi của Hàn Đông làm Thẩm Cửu dừng động tác lại, ngay cả Tô Cửu ngồi bên cạnh cũng nhịn không được trợn to mắt nhìn, đã làm việc cùng Hàn Đông rất nhiều năm rồi, cô ta chưa bao giờ thấy anh sử dụng mạng xã hội như Facebook?
Bây giờ không ngờ lại vì cô Thẩm mà sử dụng ứng dụng mạng xã hội này, anh biết xài không đó?
Thẩm Cửu cũng không ngờ Hàn Đông lại... Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, chắc là anh muốn hỏi cô về chuyện em gái của anh nhỉ? Vì vậy Thẩm Cửu đọc tên Facebook của cô, ai ngờ Hàn Đông lại đưa điện thoại đến nói: “Cô kết bạn giúp tôi đi.”
“...” Thẩm Cửu chỉ đành cầm điện thoại, điện thoại của anh lạnh băng, Thẩm Cửu phát hiện ra tài khoản này lại là một tài khoản vừa mới đăng ký, cô không dám nhìn lung tung, sợ nhìn phải mấy thứ không nên xem trong điện thoại anh, vì vậy tìm kiếm tên Facebook của mình, kết bạn xong rồi lập tức trả điện thoại cho Hàn Đông.
“Tổng giám đốc Hàn, được rồi.”
“Ừ.” Hàn Đông gật đầu, cất điện thoại lại.
“Vậy... Tôi đi đây, hôm nay cảm ơn.” Lúc này Thẩm Cửu mới có thể đi được.
Chờ đến khi Thẩm Cửu đi rồi, Tô Cửu nhìn chằm chằm Hàn Đông một lúc lâu, muốn nói gì đó nhưng rồi cuối cùng vẫn không hỏi.
“Có thắc mắc gì?” Hàn Đông nhìn cô ấy.
Tô Cửu lấy lại tinh thần, ho nhẹ hỏi: “Tổng giám đốc Hàn, anh biết xài Facebook không?”
Hàn Đông khựng lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Đang học.”
Tô Cửu: “... Có cần tôi chỉ anh không?”
“Không cần, cơ bản tôi biết dùng rồi.”
Hàn Đông nói xong thì không để ý đến Tô Cửu nữa, ngả ra sau nhắm mắt dưỡng thần, Tô Cửu cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất thắc mắc, thái độ của Hàn Đông đối với Thẩm Cửu quá kỳ lạ, ánh mắt của anh cứ luôn quanh quẩn bên người của Thẩm Cửu, nhưng ánh mắt khi anh nhìn về phía Thẩm Cửu lại không hề có chút tình yêu nam nữ gì cả, cô cũng không hiểu được rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Lại mấy ngày trôi qua, Thẩm Cửu càng lúc càng quen với việc quản lý trung tâm thương mại, mà hoạt động kỷ niệm ngày thành lập công ty hàng năm của Dạ thị cũng sắp diễn ra, nhân viên trong công ty đã bắt đầu chuẩn bị, bộ phận của cô đương nhiên cũng phải giúp đỡ.
Có rất nhiều công việc vất vả trong hiện trường này đều sẽ chọn mấy người trong mỗi bộ phận như cô giúp đỡ.
Vì lúc trước Thẩm Cửu từng đắc tội với Hứa La, cho nên cô đương nhiên cũng có trong danh sách, còn có cả Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ.
Lúc đến hiện trường, nhân viên công tác bảo các cô đi bơm bong bóng, tuy ba người bọn họ cùng một bộ phận, nhưng Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ lại tụ lại với nhau, cho Thẩm Cửu ra rìa.
“Hứa La này cũng thật là, sao anh ta không chịu nể mặt chị Tư Dung quan tâm bọn mình một chút chứ? Không ngờ lại gọi bọn mình đến nơi này làm mấy việc năng nhọc cực khổ này, rốt cuộc anh ta nghĩ gì vậy chứ?”
Triệu Mẫn Lệ vừa bơm bong bóng, vừa bực bội oán giận.
Cao Vi mím môi, liếc nhìn Thẩm Cửu đang ngồi cách đó không xa. Cô ngồi một mình, mà hai người bọn họ lại ngồi cùng nhau.
Nghĩ đến đây, Cao Vi cong môi nói: “Có lẽ, nói không chừng Hứa La cố ý đó.”
“Cố ý thật sao? Cái tên đang ghét này!” Triệu Mẫn Lệ tức giận đùng đùng đạp một phát, nhưng mà bong bóng đã bơm lên xong, đạp một phát thì bay ra ngoài, cũng chẳng phát tiết được gì cả.
Cao Vi lại lạnh lùng cười nói: “Cô tức giận làm gì chứ? Không phải chúng ta ngồi cùng nhau sao?”
“Ngồi cùng nhau thì thế nào chứ? Lại bảo chúng ta đến làm mấy chuyện chẳng có chút ý nghĩa nào thế này, tức chết tôi mà, tên Hứa La này điên thật rồi, sau khi về tôi phải mách với chị Tư Dung mới được.”
“Triệu Mẫn Lệ, đầu của cô mọc dưới chân à, cô không nghe tôi nói gì sao? Hứa La cố ý sắp xếp Thẩm Cửu đến đây, lại sắp chúng ta đến đây cùng, là đang cố ý muốn cho hai chúng ta cùng nhau... chỉnh cô ta đó.”
Triệu Mẫn Lệ: “Hả?”
“Hả cái gì? Cô ngốc thế, chuyện này cũng nghĩ không ra? Hứa La nghe chị Tư Dung nói nên mới cố ý tạo cơ hội cho chúng ta đó.”
Nghe Cao Vi giải thích xong, cuối cùng Triệu Mẫn Lệ cũng lấy lại tinh thần: “Thì ra là thế, vậy chúng ta mượn cơ hội này chỉnh cô ta sao?”
“Đừng có vội, còn nửa tháng nữa mới đến hoạt động kỷ niệm ngày thành lập công ty hàng năm, chúng ta phải cho cô ta một vố lớn, để cô ta biết... hai chúng ta cũng không dễ chọc.”
Triệu Mẫn Lệ vừa nghe thấy có thể trả thù Thẩm Cửu, trong lòng cực kỳ hưng phấn, vì vậy Cao Vi nói gì là nghe ngay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy mà đã hết một tuần.
Bởi vì đến phụ đỡ, hàng ngày không chỉ phải giúp việc nặng nhọc, có lúc còn phải ra ngoài phơi nắng, hai người Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ đã đen đi nhiều, còn Thẩm Cửu lại cứ phơi mãi nhưng không đen, làn da trắng nõn mê người làm vô số người hâm mộ.
Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ cũng ghen tỵ muốn chết.
Mà Hứa La so sánh ba người với nhau, lại cảm thấy Thẩm Cửu đúng là báu vật, lại càng có ý đồ xấu với cô hơn.
Vì thế anh ta mượn cớ đốc thúc mà đi vào gọi Thẩm Cửu ra.
“Tiểu Thẩm à, dạo gần đây có mệt lắm không?”
Thẩm Cửu vô cùng lạnh nhạt: “Cũng ổn.”
Hứa La bước lên, định vươn tay vỗ vai cô, nhưng mà tay còn chưa kịp đụng tới, Thẩm Cửu đã lui ra sau: “Quản lý, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn đến xem cô có mệt lắm không, nếu mệt quá thì cô có thể năn nỉ tôi, quản lý... có thể điều cô đi.”
Thẩm Cửu: “... Không cần, tôi ở đây cũng tốt lắm.”
Thì ra anh ta còn chưa chịu bỏ cuộc.
Hứa La ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Tiểu Thẩm à, tôi từng gặp rất nhiều cô gái cứng đầu giống cô rồi, nhưng mà cũng chỉ ở giai đoạn đầu thôi, chút vất vả nhỏ này có lẽ cô không cảm thấy gì, nhưng tương lai thì sao? Nếu như ngày nào cũng vất vả như vậy, có lẽ còn vất vả gấp mươi gấp trăm lần như vậy, đến lúc đó cô còn chịu được không? Người biết điều mới là người giỏi, thay vì sau này cô đau khổ hối hận thì không bằng... bây giờ cô theo tôi đi.”
“Quản lý Hứa đùa rồi, người luôn hướng đến chỗ cao, tuy tôi bị giáng chức, nhưng... trong lòng tôi vẫn luôn hướng đến những vị trí cao, nhưng với anh... tôi thật sự không có chút hứng thú nào.”
Hứa La lập tức biến sắc, tức giận chỉ thẳng vào cô: “Không lẽ cô tưởng cô còn có thể quay về vị trí cao kia sao? Dựa vào cô à?”