Thượng Ẩn Full

Chương 465: Tôi yêu cậu



Bạch Lạc Nhân vừa trở về doanh trại được hai ngày, sáng sớm đã có người đến nói với cậu Cố Uy Đình muốn mời cậu đến nhà ông ta. Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, lái xe đang đợi. Bạch Lạc Nhân ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Cố Uy Đình mời cậu đến nhà, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc phải đến đó.

Cuối cùng xe cũng đến nơi, Bạch Lạc Nhân đi vào cửa. Cậu vẫn cảm nhận được cái cảm giác này, một nơi trang nghiêm như cái lần đầu tiên cậu cùng Cố Hải đến nơi này. Bạch Lạc Nhân chỉnh lại quần áo, vẻ mặt nghiêm túc bấm chuông cửa. Một khuôn mặt tươi cười chào đón cậu. Khương Viên tuy đã có tuổi nhưng sắc xuân trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại. Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ thích nhìn cái vẻ quý phái của bà ấy, bởi vì càng nhìn bà ấy Bạch Lạc Nhân càng cảm thấy vẻ giả tạo trên khuôn mặt của bà ta.

Bước vào trong nhà, Khương Viên đưa Bạch Lạc Nhân đến chỗ của Cố Uy Đình đang ngồi. Cố Uy Đình đang ngồi đọc báo, cảm thấy có người đứng trước mặt ông ngước lên nheo mắt để lộ vết nhăn ở đuôi mắt. Ông liền nói "À, Bạch Lạc Nhân đã đến rồi ư. Ngồi xuống đi"

Bạch Lạc Nhân cảm thấy thái độ của Cố Uy Đình có chút khó hiểu.

Cố Uy Đình nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân liền nói

"Ta biết mấy ngày trước con phải làm một nhiệm vụ bí mật, liên quan đến an ninh quốc gia, chỉ muốn mời con đến đây khen ngợi con một chút"

Bạch Lạc Nhân khẳng khái "Cảm ơn thiếu tướng, con cũng chỉ làm làm nhiệm vụ không có gì đáng để khen ngợi cả"

Cố Uy Đình dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Bạch Lạc Nhân "Con không cần phải xưng hô với ta như vậy, đây là ở nhà không phải trong quân ngũ"

Bạch Lạc Nhân mới mở miệng "Con.."

Cố Uy Đình đã nhanh chóng cướp lời "Không cần nói gì cả, cho ta biết những năm gần đây con sống thế nào? Trong doanh trại có đối đãi tốt với con không?"

Bạch Lạc Nhân thẳng thắn trả lời "Con sống rất tốt, ngài đừng lo lắng nhiều cho con"

Cố Uy Đình "Con lại gọi ta là ngài, gọi là chú đi ta đã nói không cần coi ta là cấp trên, ở đây là ba dượng của con"

Cố Uy Đình nói tiếp "Ta biết thời gian trong quân ngũ cực nhọc thế nào. Con vẫn có thể cố gắng trong thời gian ngắn như vậy đã là thiếu tá quả thật công sức bỏ ra không hề nhỏ"

Khương Viên đi đến kế bên ngồi xuống nhìn nét mặt Bạch Lạc Nhân

"Khuôn mặt đã bị rám nắng đã đen như thế này, đôi mắt cũng không còn trắng sáng, quả thật quá cực khổ cho con rồi."

Bạch Lạc Nhân cảm thấy khó chịu. Tôi đến đây để hai người nhìn ngắm rồi bàn luận như mấy con thú trong sở thú hay sao. Thà ở doanh trại huấn luyện còn thoải mái hơn nhiều.

Cố Uy Đình nói "Con cảm thấy không thoải mái hay sao? Không cần phải vậy. Trên danh nghĩa ta vẫn là cha của con, nhà này cũng là nhà của con"

Bạch Lạc Nhân nghĩ trong lòng. Tôi đã có một người cha yêu thương tôi, một người mẹ không vì hoàn cảnh yêu thương cha tôi vậy là quá đủ tôi không cần thêm người cha người mẹ nào nữa. Tôi cần ở đây là một người yêu thương tôi, nhưng chính ông là người đã ngăn cản, tách rời chúng tôi ra. Tôi không cần ông chấp nhận tôi là con trai của ông, tôi chỉ cần một điều là ông chấp nhận đoạn tình cảm của tôi và Cố Hải, với tôi chỉ cần như vậy thôi là đủ.

Khương Viên nói "Cơm đã dọn xong rồi, chúng ta cùng nhau vào ăn một bữa cơm đi."

Cố Uy Đình cũng đồng tình "Đúng vậy cùng ăn một bữa cơm với chúng ta đi"

Bạch Lạc Nhân muốn từ chối nhưng bị Cố Uy Đình ngăn cản ý định.

"Con không được từ chối"

Ba người vừa đứng lên chuẩn bị bước đến bàn ăn thì chuông cửa vang lên

Khương Viên cằn nhằn đi ra cửa "Đã trưa rồi ai còn đến nhỉ?"

Vừa nhìn qua khe cửa Khương Viên mặt mày khẩn trương quay lại phòng khách

"Là Cố Hải, tại sao nó lại đến đây?"

Bạch Lạc Nhân nghe cái tên của người này trong lòng bỗng có cảm giác hoảng sợ. Trốn sáu năm nay không lẽ hôm nay lại bị bại lộ nơi này. Khương Viên nhìn Cố Uy Đình rồi lại nhìn Bạch Lạc Nhân.


DMCA.com Protection Status