Thượng Ẩn Full

Chương 447: Phiên ngoại 24: Thật sự là không "trị" hết rồi!



Buổi tối, Dương Mãnh ngồi trên ghế salon, đang cân nhắc xem nên mua đồ tết gì thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đang đứng bên ngoài, dưới chân là vài thùng đồ.

"Muộn như vậy rồi, sao hai người lại đến đây?" Dương Mãnh kinh ngạc.

Bạch Lạc Nhân vừa khiêng đồ vào trong, vừa nói, "Quân đội phát không ít thứ, hai tôi liền lấy về vài món, nhiều đồ quá nên ăn không hết, tôi chọn vài món tốt đem đến cho hai cậu. Cố Hải, trước tiên đem cái thùng tôm này bỏ vào tủ lạnh, để ở ngoài sẽ hỏng mất."

Dương Mãnh mở ra nhìn, đều là những con tôm lớn, nhìn còn rất tốt lại tươi sống.

"Nè, những con tôm lớn này ngon quá, quà tặng đặc biệt đúng không?"

Bạch Lạc Nhân không ngẩng đầu lên, nói, "Tôi cũng không biết là ai đem đến, đồ trong nhà chất đầy hết rồi, hai chúng tôi cũng không thể ăn hết nhiều đến vậy! Nếu hai người muốn mua đồ tết, vậy lấy đi, tôi đoán những món này đủ cho hai cậu ăn."

Dương Mãnh nhìn qua loa, Bạch Lạc Nhân đều đem đồ tốt đến, trong lòng vô cùng cảm động.

Dọn xong đồ đạc, Cố Hải nói với Bạch Lạc Nhân, "Em đi rửa tay đi."

Hai người đi đến phòng vệ sinh, đúng lúc Vưu Kỳ đi đến nhìn thấy hai người họ, trong lòng kinh ngạc.

"Sao hai người đến đây?"

Cố Hải quăng một câu, "Nhìn xem cậu còn sống không."

Nói xong, cầm lấy tay Bạch Lạc Nhân đưa đến bồn rửa tay.

Vưu Kỳ tựa vào khung cửa, nhìn thấy Cố Hải nghiêm túc chà chà tay Bạch Lạc Nhân, không nhịn được ho nhẹ một tiếng, "Này, tôi nói không đến mức đó chứ? Cậu ta không phải tự rửa tay được sao?"

Cố Hải sắc mặt không đổi trả lời, "Tôi rửa tay cho em ấy, cũng tiện thể rửa tay cho mình luôn, không phải đỡ tốn nước nhà cậu sao?"

Nói xong, kéo khăn lông xuống cho Bạch Lạc Nhân, bắt đầu lau khô tay.

(* Từ Cố trưởng thôn tăng level thành Cố vú em =)))

Trở lại phòng khách, Dương Mãnh ngồi trên ghế salon dọn dẹp đồ đạc, Bạch Lạc Nhân ngẫu nhiên nhìn xuống thấy ở dưới bàn là một quả cầu pha lê và một cây súng đồ chơi, ánh mắt sáng lên, cầm lấy.

"Này, cậu mua cái này ở đâu vậy? Bây giờ thứ này còn bán hả?" Những cậu bé sinh ra ở thập niên 80, nhìn những thứ này rất thân thiết.

Dương Mãnh nhìn bảo bối chăm chú , "Món này là đồ chơi khi bé, vẫn còn giữ lại đến bây giờ."

Bạch Lạc Nhân càng nhìn càng thích thú, mới mẻ, nói với Dương Mãnh, "Cho tôi cây súng này đi, tôi cũng muốn sưu tầm vài món để kỷ niệm."

Trong lòng Dương Mãnh không nỡ cho! Nhưng nhớ lại Bạch Lạc Nhân cho đồ cậu nhiều năm như thế, vẫn cắn răng gật đầu.

Vưu Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn ra, lúc Dương Mãnh cho rất không cam lòng. Trong nhà, Dương Mãnh rất thích cây súng này, không có chuyện gì cũng cầm lấy điều khiển. Nhìn dáng vẻ ấy khiến cho Vưu Kỳ đau lòng, vì vậy đi đến chỗ Cố Hải.


DMCA.com Protection Status