Vân Thiên Vũ nghe Phượng Vô Nhai dịu dàng an ủi như vậy thì trong lòng cũng từ từ dịu lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Phượng Vô Nhai, nghiêm túc nói: “Vô Nhai, cảm ơn ngươi, thật may mắn vẫn còn có ngươi luôn ở cạnh bên ta.”
Nếu không có y ở đây thì việc Tiêu Cửu Uyên đột nhiên biến mất bặt vô âm tín chắc chắn sẽ khiến nàng vô cùng lo lắng. Nhưng bởi vì có Phượng Vô Nhai ở bên và trấn an nàng, tâm tình của Vân Thiên Vũ đã dễ chịu hơn nhiều.
“Vô Nhai, ngươi là người tốt nhất trên đời này, ta tin rằng sẽ có một ngày ngươi nhất định sẽ gặp được một nữ tử tuyệt thế vô song thật lòng yêu ngươi.”
Lời này của Vân Thiên Vũ khiến tâm y đã đau nay lại càng chua xót, nhưng y cũng không trách Vũ Nhi.
Ai bảo Vũ Nhi đã yêu Tiêu Cửu Uyên làm chi.
Nhưng muốn y đem lòng yêu một người khác thì e là rất khó.
Cũng may Phượng Vô Nhai không nói ra những suy nghĩ này, y chỉ là mỉm cười nhìn Vân Thiên Vũ, không muốn tạo thêm cho nàng bất kỳ gánh nặng nào khác.
Yêu một người, chính là muốn người đó hạnh phúc vui vẻ không phải sao?
Bên trong truyền tống trận là cảnh tượng an tĩnh.
Một lúc lâu sau, truyền tống trận ngừng lại.
Truyền tống trận mở cửa ra, Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ chỉ liền nhìn thấy bên ngoài có mấy đạo thân ảnh đang đứng chờ, những người này đương nhiên là muốn ngồi truyền tống trận đi đến một nơi khác.
Đám người Vân Thiên Vũ vừa bước ra khỏi truyền tống trận thì những người kia vội vàng bước vào.
Nhưng bọn người chính là đang hưng phấn trò chuyện.
“Các ngươi biết không? Gia tộc Thanh Long và gia tộc Chu Tước liên hôn đó? Hai đại gia tộc liên hôn, tuyệt đối là hổ mọc thêm cánh, sau này càng không ai dám động tay động chân với gia tộc Thanh Long.”
“Thật hay giả vậy? Sao ta không nghe nói gì cả?”
“Mấy ngày nay có rất nhiều người đang bàn tán chuyện này đó, sao ngươi lại không nghe được chứ, ngươi đúng là lạc hậu mà.”
Một người trong số đó vội hỏi: “Gia tộc Thanh Long có rất nhiều vị công tử, gia tộc Chu Tước cũng có vài vị tiểu thư, rốt cuộc là vị nào liên hôn cùng vị nào vậy?” “Nghe nói là thiếu chủ gia tộc Thanh Long, Hoàng Phủ Viêm liên hôn cùng tiểu thư Nam Cung Linh của gia tộc Chu Tước.”
“Sao ta chưa nghe nhắc qua hai vị này nhỉ?”
“Nghe nói vị thiếu chủ này lúc nhỏ bị gia chủ gia tộc Thanh Long bắt ra ngoài học tu luyện, vị tiểu thư của gia tộc Chu Tước này cũng vậy, nghe nói hai vị này từ trước đến giờ là một đôi uyên ương yêu nhau.”
Lời nói của những người này sinh động truyền đến tai Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt hai người đều sa sầm.
Phượng Vô Nhai vô cùng tức giận.
Vân Thiên Vũ vừa lo lắng vừa phiền muộn, nàng nhớ rõ việc ký ức lúc trước của Tiêu Cửu Uyên từng bị phong ấn, bây giờ ký ức hắn sẽ lại không bị người của gia tộc Thanh Long sửa đổi nữa chứ.
Cho nên hắn không nhớ rõ nàng mọi việc, cũng không nhớ chính mình đã từng thích một nữ nhân.
Cho nên hắn mới có thể đồng ý liên hôn cùng vị tiểu thư gia tộc Chu Tước này.
Nếu Tiêu Cửu Uyên nhớ rõ lời nói nàng thì hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý liên hôn cùng vị tiểu thư gia tộc Chu Tước đâu.
Vân Thiên Vũ càng nghĩ thì tâm càng lạnh, cuối cùng toàn thân mềm nhũn ngã trên mặt đất, Phượng Vô Nhai vội duỗi tay đỡ lấy nàng.
Y nhìn sắc mặt trắng bệch của Vân Thiên Vũ, đau lòng không thôi nói.
“Vũ Nhi, ngươi đừng vội, việc này nhất định có ẩn tình, ngươi phải tin ta...”
“Đúng rồi, ngươi có biết vị tiểu thư gia tộc Chu Tước liên hôn cùng gia tộc Thanh Long này là ai không? Chính là muội muội Phượng Thanh Linh của ta, cũng chính là Tiểu Linh Đang.”
“Tiểu Linh Đang biết quan hệ của ngươi và Tiêu Cửu Uyên mà, nàng chắc chắn sẻ không phá hoại mối quan hệ của hai ngươi đâu, ta tin đây nhất định là kế hoãn binh của nàng vàTiêu Cửu Uyên, cho nên ngươi đừng lo lắng.”
Phượng Vô Nhai nhẹ nhàng khuyên nhủ Vân Thiên Vũ.
Trái tim lạnh lẽo khi nãy của nàng cũng dần ấm lên một chút.