Mấy người lắc mình rời đi, cuối cùng bên cạnh đầm sâu chỉ còn lại ba người Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai.
Hai nam nhân cùng nhau nhìn Vân Thiên Vũ, biết nàng lần này đến Băng Hà Cốc là toàn tâm toàn ý muốn lấy được thiên địa dị hỏa, hiện tại nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra thì thiên địa dị hỏa đang ở dưới đầm sâu này, nhưng bên dưới đáy đầm không biết cất giấu quái vật gì? Rốt cuộc bọn họ nên làm thế nào đây?
"Ta xuống nước."
Tiêu Cửu Uyên nói trước, sau đó Phượng Vô Nhai lại nói: "Ta đi."
Y lại nói thêm: "Ngươi phải chăm sóc Vũ nhi, để ta xuống nước đi."
Vân Thiên Vũ còn lâu mới để hai người này mạo hiểm, cho nên nàng trầm giọng nói: "Hay là ta xuống nước xem thử, mấu chốt trước tiên xem thử rốt cuộc dưới nước có quái vật gì. Nếu như thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ nhanh chóng trở lên."
Những lời nàng vừa nói, hai nam nhân căn bản không đồng ý.
"Không được."
Nhưng hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai muốn xuống nước, Vân Thiên Vũ cũng không đồng ý, cuối cùng ba người quyết định cùng nhau xuống nước.
Nước trong đầm sâu rất trong suốt, liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, nhưng đầm nước rất sâu, càng xuống càng lạnh. Chỉ là bọn họ đều là người có linh lực lợi hại, đối với độ lạnh dưới nước trái lại không thành vấn đề, bọn họ lo lắng chính là quái vật ở dưới nước. Rốt cuộc ở dưới đáy đầm có thứ gì chứ?
Ba người càng ngày càng xuống sâu hơn, rốt cuộc xuống đến chỗ nào đã không biết được nữa, ba người chỉ có một cảm giác, đầm này quả thực rất sâu.
Mắt thấy bọn họ đã tốn thời gian rất lâu cũng vẫn chưa xuống được đáy đầm, lúc đang nghĩ thầm trong lòng thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng màu bạc phóng ra, dường như có ngàn vạn tia sáng màu bạc chiếu sáng, trong nháy mắt đáy đầm lại sáng như ban ngày.
Ba người Vân Thiên Vũ kinh ngạc dừng lại, nhìn chằm chằm ánh sáng ở phía trước, dần dần phát hiện ánh sáng màu bạc kia lại là một thứ gì đó, ở giữa thứ đó lộ lên cái đầu còn to hơn cái mâm.
Huyết sắc trong mắt tỏa ra màu đồng, miệng lại rất to, bộ dạng hung thần ác sát, lúc này đang hung tợn lườm mấy người bọn họ, sau đó miệng hơi mở liền nói ra một câu: "Con người ngu xuẩn đáng chết, lại dám quấy rầy lão tử, muốn chết."
Sau khi nó nói xong thân hình vừa động, vốn người đang cuộn lại thì vèo một tiếng giãn ra, kích thước to lớn như thùng nước, dài đến mấy chục mét, nó vừa động, đáy đầm liền xuất hiện xoáy nước rất lớn. Vân Thiên Vũ nhìn thấy tất cả điều này, tim trầm xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tuy rằng bọn họ là người có cấp bậc linh hoàng và linh vương, nhưng đây là trong nước.
Trong nước thì bọn họ bất lợi, trái lại đây là địa bàn của đại gia hỏa kia.
Vân Thiên Vũ trong lòng suy nghĩ, nhanh chóng chạy lên phía trên, trầm giọng nói: "Mau lui lại."
Ba bóng người vèo một tiếng phóng lên bên trên đỉnh đầu, đúng lúc này đại gia hỏa màu bạc cũng động, tuy rằng thân hình của nó vô cùng khổng lồ, nhưng hành động lại rất nhanh.
Nó vèo vèo lủi thẳng lên trên, chớp mắt liền lẻn đến bên cạnh Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên, nó xoay mình mở ra miệng lớn dính đầy máu, hô một tiếng, miệng phun ra vô số bọt nước.
Vô số bọt nước phun về phía đám người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên, ba người lập tức trôi nổi trong nước.
Tiêu Cửu Uyên khoát tay một đạo linh lực hung hăng hướng về phía đại gia hỏa đối diện, chỉ là không thể hoàn toàn thi triển hết uy lực của linh lực ở trong nước. Hơn nữa đại gia hỏa rõ ràng vô cùng thông minh, mắt thấy linh lực của Tiêu Cửu Uyên phóng qua, thân hình nó nhanh chóng né đi, đợi sau khi né xong, cái đuôi thật lớn của nó hung hăng quất vào ba người dưới nước.