Thịnh Thế Đích Phi

Chương 298: Chu Diễm bị trọng thương



Edit: Ca Tang

Beta: Sakura

Trên chiến trường, Chu Lăng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Tướng sĩ Mặc gia quân bên này cũng có chút ngồi không yên. Mặc dù Trương Khởi Lan hiểu mình không phải đối thủ của Chu Lăng nhưng vẫn rất không vui khi nhìn đối phương phách lối trước mặt mình như vậy.

“ Tiểu tử này có lai lịch thế nào?” Trương Khởi Lan cau mày hỏi.

Tần Phong bên cạnh cười nói: “Là hậu nhân của Chu Diễm. Đại khái là đời cháu của lão đi. Nghe nói Chu Diễm có một tôn nhi, nhưng mà từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, từ mười tuổi đã không ai nhìn thấy hắn nữa. Không ít người đoán là chết non. Hôm nay nhìn thì chỉ sợ là vị này đi.” Trương Khởi Lan gật đầu nói: “Khó trách mà, tôn nhi của Tĩnh thiên đại tướng quân sao, quả nhiên là một nhân vật. Tần thống lĩnh, làm phiền ngươi rồi.” Thủ lĩnh Kỳ Lân, không phải là muốn theo hắn chạy đến thủ thành sao, không dùng lúc này thì lúc nào?

Tần Phong hiếm khi nhe răng cười một tiếng, lúc này dây cương trong tay nghiêm chỉnh điều khiển chiến mã hí một tiếng, vọt tới bên nam tử y phục trắng giữa chiến trường. Trong lúc kịch chiến, Chu Lăng cũng sớm nhận ra có người vọt tới, khua địch nhân bên người ra, xoay người lại nghênh địch, vừa đúng lúc đối mặt với Tần Phong. Tần Phong hơi hơi nheo lông mày, trường kiếm trong tay vẽ ra hướng thẳng đến mặt Chu Lăng, Chu Lăng trên ngựa nghiêng người tránh đồng thời giơ trường kiếm trong tay đánh trả. Hai người ở trên lưng ngựa ngươi tới ta đi động thủ.

Chẳng qua là hai người đều dùng kiếm mà độ dài trường kiếm cũng có hạn cho nên giao tranh trên lưng ngựa không tiện. Sau khi đánh mười mấy hiệp, cả hai đều có ý muốn xuống ngựa dừng ở giữa chiến trường. Trường kiếm trong tay Chu Lăng run lên, nhắm thẳng vào mặt Tần Phong, “Người tới là ai? Hãy xưng tên ra.”

Tần Phong nhếch môi cười cười nói: “ Định Vương phủ, tướng soái dưới trướng Vương phi, Tần Phong. Các hạ là ai?”

Chu Lăng khẽ cau mày, đối phương nói vậy chẳng khác gì không nói. Nhưng vẫn lạnh giọng đáp: “Tây Lăng Tĩnh Quốc quân, thống lĩnh Chu Lăng.”

Tần Phong cười nói: “Thì ra là hậu nhân của Chu lão tướng quân sao? Hạnh ngộ!.”Chu Lăng hừ nhẹ một tiếng, hai người không nói thêm gì nữa, tiếp tục giao thủ.

Trương Khởi Lan ở phía sau thấy Chu Lăng bị Tần Phong cuốn lấy nhất thời tâm tình thật tốt. Gật đầu liên tục nói “Vương phi để Tần Phong lưu lại quả không sai, đúng là Vương phi mưu tính sâu xa, Bản tướng quân xa xa không bì kịp mà.” Nếu không có Tần Phong ở đây thì Chu Lăng này thật không dễ đối phó. Cho nên, ở trên chiến trường ghét nhất là mấy thứ cao thủ giang hồ này nhúng tay vào. Không thể không để ý bọn họ, lực sát thương của những cao thủ này mạnh hơn binh lính bình thường gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần, nếu phái tướng lãnh theo chân bọn họ giao thủ, lỡ như vì một cao thủ giang hồ mà tổn thất một tướng lãnh có thể điều binh đánh giặc thì thật thua thiệt máu thịt mà.Trương Khởi Lan quyết định sau này mỗi trận đều đi mượn Vương phi mấy Kỳ Lân đến áp trận.

Bên này, Trương Khởi Lan vui mừng nhưng trên đầu thành Chu Diễm lại vui mừng không nổi. Sau khi Chu Lăng bị cuốn lấy trận thế của binh lính Tây Lăng lập tức đại loạn, Mặc gia quân nhân cơ hội hạ thủ, mới chỉ trong chốc lát mà binh lính Tây Lăng đã tổn thất phân nửa. Tần Phong và Chu Lăng đánh hết sức sảng khoái, mặc dù Định Vương phủ cao thủ đông đảo nhưng mọi người đều là người quen nên đánh nhau cũng không có ý vị gì. Mà Tần Phong tạm thời không có lá gan đi khiêu chiến cao thủ như Định Vương cho nên, khó có dịp gặp được cao thủ chưa quen biết như Chu Lăng, dĩ nhiên là hăng hái bừng bừng quấn lấy hắn mà đánh. Cùng là đối thủ của hắn nhưng trong lòng Chu Lăng liên tiếp kêu khổ, hắn không ngờ bằng thân thủ của mình mà lại bị một tướng lãnh trẻ tuổi vô danh của Mặc gia quân cuốn lấy lâu như vậy. Vốn là muốn nhanh chóng giết Tần Phong lập uy nhưng hiện nay trận này mãi không thể kết thúc, hắn đã là cưỡi hổ khó xuống, Tần Phong không dừng tay thì hắn căn bản không có cách nào đơn phương ngưng chiến.

Phen giao thủ này hắn cũng phát hiện thân thủ Tần Phong không kém gì mình. Nếu vẫn tiếp tục đánh chỉ sợ không tránh được kết cục lưỡng bại câu thương. Sau đó, Tần Phong có thể bị thương rời khỏi nhưng Chu Lăng không thể bị thương được. Hắn là Thống soái Tĩnh Quốc quân, mà tổ phụ Chu Diễm tuổi tác đã cao, căn bản không thể thống lĩnh đại quân chiến đấu anh dũng được. Như vậy, Chu Lăng trong lòng càng gấp gáp hạ thủ thì càng thiếu vài phần trấn định, bị Tần phong nắm lấy cơ hội, một đợt tấn công mạnh mẽ kéo đến làm hắn luống cuống chân tay suýt bị trọng thương.

Trên tường thành, Chu Diễm nhìn Tần Phong và Chu Lăng đang triền đấu nhíu mày. Ý bảo binh lính bên cạnh bắt đầu thu binh.

Hiệu lệnh vang lên, binh lính Tây Lăng nhanh chóng lui về trong thành. Trương Khởi Lan cũng không cho người truy kích, cửa của tiểu thành này mở ra thì dễ nhưng gần hai mươi vạn đại quân Tây Lăng trong thành lại không dễ đối phó như vậy. Nếu như sau khi vào thành phải chiến đấu trên đường với đại quân Tây Lăng thì thương vong quá lớn, Mặc gia quân không nguyện ý tiếp nhận kết quả như vậy.

Tần Phong không ham chiến, hào phóng thối lui một đoạn để Chu Lăng về thành, sau đó lên ngựa trở lại trận doanh của Mặc gia quân.

“Thế nào?” Trương Khởi Lan hỏi

Tần Phong mặt mày thỏa mãn, gật đầu khen: “Cao thủ, Trương tướng quân muốn liều với hắn một phen thì không tốt đâu.” Trương Khởi Lan bĩu môi bất mãn làu bàu nói: “Lão tử biết rồi, lão tử cũng không chán sống. Tiểu tử ngươi hiện tại đã có thể nói chưa hả? Vương phi đi đâu vậy?” Đừng tưởng rằng Trương Khởi Lan tính tình tùy tiện không tim không phổi, nghe nói Vương phi tới tiếp viện cho bọn họ nhưng từ đầu đến cuối chưa hề lộ mặt, điều này khiến Trương Khởi Lan không thể không gấp gáp. Nhìn tình hình này thì ngay cả Vương gia cũng không biết Vương phi đi đâu. Nếu Vương gia biết còn không lột da hắn?

“Trương tướng quân cứ bình tĩnh, chớ nóng.” Tần Phong trấn an nói, “ Ta không phải đã nói rồi sao, ta đã phái người đi đón Vương phi rồi.”

Trương Khởi Lan tức giận nhìn hắn một cái, nói thế thì thà không nói còn hơn. Nếu như cần người tiếp ứng thì hiển nhiên nơi Vương phi đến không hề an toàn. Hít sâu một hơi, Trương Khởi Lan đè nén xúc động muốn ném người này đi xa, “Chúng ta có thể làm gì?” Tần Phong suy nghĩ một chút nói: “Chờ tín hiệu của Vương phi, sau đó cùng Phượng Tam công tử bao vây tiêu diệt quân địch.”

“ Phượng Tam không phải đang ở đại doanh sao? Hắn chui ra từ đâu vậy?” Trương Khởi Lan rống giận.

Tần Phong thong dong nói, “Thiên cơ bất khả lộ, chuyện này….tướng quân hiểu mà!.”

Ta hiểu cái em gái ngươi!

Không tới một khắc đồng hồ sau khi hai quân thu binh, trong dãy núi phía Tây Nam đột nhiên nổi lên khói đặc. Mà hôm nay khí trời tốt, quang đãng không mây, sương mù ngày thường lượn lờ trong núi cũng giải tán không ít. Cho dù bọn họ ở cách xa vài chục dặm thì cũng có thể nhìn rõ. Thấy tình hình này, Chu Lăng và Chu Diễm đều cả kinh thất sắc, “Tổ phụ! Trong núi….” Trong núi không chỉ cất giấu mười mấy vạn tinh binh mà còn có lương thảo đủ cho hai mươi vạn đại quân dùng trong một năm a. Chu Diễm tất nhiên cũng biết những chuyện này, thần sắc trên mặt càng thêm âm trầm, “Cháu mang binh về đi!.”

“Nhưng mà tổ phụ, nơi này….” Chu Lăng lo lắng nói

Chu Diễm ngắt lời hắn, “Không cần nhiều lời, nếu như nơi đóng quân bị Mặc gia quân chiếm, mà mười mấy vạn người chúng ta khốn thủ Cô thành thì lương thực căn bản không chống đỡ được mấy ngày.” Tiểu thành này không giống thành lớn như Biện thành, cho dù Mặc gia quân bao vây thì dăm ba tháng cũng không thành vấn đề. Chỉ sợ mười mấy vạn đại quân không đến ba năm ngày là có thể đem lương thực dự trữ trong thành ăn sạch. Đến lúc đó, cũng chỉ có thể bụng đói chờ Mặc gia quân tới thu thập.

“Mặc gia quân không thể có nhiều người như vậy, nhân mã bên kia tuyệt đối sẽ không vượt quá ba vạn. Cháu mang binh trở về đi, bất luận thế nào cũng phải ổn định lại bên kia!.” Chu Diễm phân phó nói.

“Tổ phụ…”

Chu Diễm than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bả vai tôn nhi nói: “Đi đi, tổ phụ thay cháu cản lại phía sau!.”

Chu Lăng cắn răng, ánh mắt ửng đỏ gật đầu nói: “Tôn nhi biết rồi , tổ phụ bảo trọng!.”

“Đi Đi!.”

Chu Lăng mang theo mười mấy vạn binh mã lần nữa hướng dãy núi bọn họ chiếm cứ mười mấy năm nay chạy thẳng, mà bên trong tiểu thành phía sau bọn họ, Chu Diễm tuổi đã hơn bảy mươi mang theo không quá năm vạn binh lính Tây Lăng trấn thủ tại huyện thành lẻ loi này. Thứ bọn họ phải đối mặt là mười vạn binh cường mã tráng đằng đằng sát khí Mặc gia quân. Cưỡi trên lưng ngựa, Chu Lăng cuối cùng quay đầu lại nhìn tiểu thành trong màn đêm kia, chỉ thấy bóng ảnh tổ phụ già nua cô độc đứng trên cổng thành nhìn theo hướng mình. Trong lòng run lên, Chu Lăng nhịn xuống nỗi đau trong hốc mắt, thúc tuấn mã bên dưới nhanh chóng chạy về phía trước.

Thành nhỏ cách dải núi Tĩnh Quốc quân đồn trú không xa, hai ba mươi dặm đối với hành quân mà nói cũng chỉ là chuyện hơn một canh giờ mà thôi. Nhưng mà sau khi vào núi, tốc độ của bọn họ không thể không chậm lại. Cho dù nơi này là chỗ bọn họ đã sinh sống mười mấy năm, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, lại phát hiện ẩn náu ở chỗ này không còn là chiến hữu cùng thân nhân của bọn họ mà hơn thế có thể là địch nhân ẩn núp trong bóng tối.

“Công tử, thám tử đi trước dò đường hồi báo, phía trước không có động tĩnh gì cả.” Thị vệ cưỡi ngựa trở lại trước mặt Chu Lăng thấp giọng bẩm báo nói.

Chu Lăng trầm giọng nói: “Không có động tĩnh thì chỉ sợ càng có vấn đề, chỉ sợ….người lưu lại đã không còn ai.” Lúc hắn đi có lưu lại ba vạn nhân mã đóng trong rừng, nếu bọn họ trở lại những người này sao có thể không có chút động tĩnh nào? Mà bây giờ, nhìn dải núi tối om yên tĩnh không tiếng động trước mặt, Chu Lăng từ bỏ chút mong chờ cuối cùng.

“Công tử, vị Dương cô nương kia thật sự là….” Thị vệ có chút không nói lên lời, mặc dù ở chung ngắn ngủi mấy ngày nhưng hắn cũng rất có ấn tượng tốt với vị Dương cô nương kia. Tương tự, hắn cũng nhìn ra được công tử đối với vị cô nương kia cũng hơi khác. Bọn họ hàng năm ở trong núi sâu, rất ít khi cùng người bên ngoài qua lại. Nếu như công tử và Dương cô nương có thể có kết quả thì cũng là một chuyện vui. Chẳng qua là không nghĩ tới….

Nhớ tới thiếu nữ mỏng manh dịu dàng, sắc mặt Chu Lăng trầm xuống. Hắn không ngờ mình lại bị một nữ nhân lừa, mà cô gái kia…Cho tới giờ phút này hắn thậm chí vẫn còn tồn tại một tia hi vọng xa vời, hi vọng đây chỉ là hiểu lầm. Nhưng lý trí cũng nói cho hắn biết, trên đời này sao có thể có hiểu lầm trùng hợp như vậy?

Nhìn sắc mặt tối tăm của công tử nhà mình, thị vệ vội vàng dời đề tài nói: “Công tử, qua khe núi này là tới địa doanh của chúng ta rồi.”

“Bảo người phía trước cẩn thận một chút.” Chu Lăng gật đầu một cái, trầm giọng nói.

Nhưng có lúc, cẩn thận cũng không có tác dụng gì. Binh lính phía trước bình yên thông qua khe núi nhỏ hẹp, không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Thời điểm mọi người vừa mới yên lòng, một tiếng vang thật lớn phát ra trên khe núi. Mọi người khiếp sợ nhìn tảng đá khổng lồ bị thứ gì thôi thúc lăn xuống từ đỉnh núi. Đột nhiên xung quanh nổi lên tiếng ồn, vô số tảng đá từ sườn núi hai bên lăn xuống. Rất nhanh đem đường đi tới cùng đường lui về bịt lại. Càng không nói đến vô số binh lính bị tảng đá nện vào, tiếng khóc, tiếng kêu cứu trong nháy mắt vang dội cả núi rừng.

Rất nhanh, hai bên sườn núi đốt vô số cây đuốc. Trong nháy mắt chiếu sáng rừng núi âm u thành hai hàng dài chói mắt.

Binh lính Tây Lăng bị vây trong sơn cốc hốt hoảng kinh hô cũng bắt đầu phản kích. Chỉ là đối phương từ trên cao nhìn xuống, mà tài bắn cung của Mặc gia quân cũng là nổi danh trong các nước. Trong nhất thời, sơn cốc tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.

Chu Lăng trầm mặc đứng trong loạn quân, thị vệ trung thành bên cạnh vung tay cản loạn tiễn bắn tới trước mặt. Dung nhan tuấn mĩ dưới ánh lửa lúc ẩn lúc hiện tràn đầy âm chí cùng tức giận, nhưng đối mặt với mưa tên ùn ùn trút xuống hắn cũng không có cách nào. Tâm huyết mười mấy năm, cùng với tổ phụ hai mươi năm khổ tâm bồi dưỡng cứ như vậy tại thời điểm hắn không phản ứng kịp mà tan mất sao? Hôm nay, bị diệt trong sơn cốc nho nhỏ này không chỉ là mười mấy vạn Tĩnh Quốc quân Chu gia mà cũng chính là tâm huyết mười mấy năm của hắn, mười mấy năm nhẫn nại chờ đợi cùng khát vọng trong lồng ngực.

Rốt cuộc do còn quá trẻ, Chu Lăng không hiểu câu nói của cổ nhân loạn thế xuất anh hùng. Nhưng mà loạn thế tạo nên anh hùng vĩnh viễn cũng chỉ có mấy người, mà nhóm anh hùng làm vật hi sinh chôn theo còn nhiều hơn. Mà cõi đời này không ai quy định, người nào bỏ ra nhiều hơn thì nhất định sẽ trở thành loạn thế anh hùng đó.


DMCA.com Protection Status