Thịnh Thế Đích Phi

Chương 129: Tây Lăng xuất binh (2)



Nghe vậy, sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ thay đổi mấy lần, một lúc lâu mới khôi phục, ánh mắt phức tạp nhìn xuống cô gái trầm tĩnh dưới điện. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không hiểu được Diệp Ly sảng khoái lộ ra lá bài tẩy như vậy rốt cuộc là có ý gì. Hắn không tin Định Quốc Vương phủ hiện tại muốn trở mặt với hắn, đừng nói tới hiện giờ Mặc Tu Nghiêu không có ở đây,cho dù Mặc Tu Nghiêu ở kinh thành thì Định Quốc Vương phủ cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì bất lợi với Đại Sở. Nhưng nếu nói Diệp Ly chỉ đơn thuần muốn báo cáo quân tình thì nàng ta cũng hoàn toàn không cần đem chuyện Mộc Kình Thương quang minh chính đại nói ra như vậy. Tin tức về Định Quốc Vương phủ đã lan tỏa khắp nơi, nơi nào lại không tìm được một lý do thích hợp qua loa giải thích đây?

Hồi lâu, Mặc Cảnh Kỳ mới lạnh nhạt nói: “Chuyện Định Vương phi nói trẫm đã hiểu.”

Diệp Ly ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi trên ghế rồng cao cao, khẽ cau mày. Mặc Cảnh Kỳ cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện, đứng dậy vung tay lên nói: “Chuyện này Trẫm biết rồi, Định Vương phi cứ về trước đi.”

Trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài một cái, nhẹ nhàng phúc thân nói: “Diệp Ly cáo lui.”

Ra khỏi ngự thư phòng, Diệp Ly đang chuẩn bị xuất cung về phủ, lại bị người ngăn lại, hai cung nữ có chút quen mắt đứng trước gót chân Diệp Ly cung kính nói: “Vương phi, Quý phi nương nương cho mời.” Diệp Ly hơi nhớ lại một chút liền nhận ra hai cung nữ này chính là đại cung nữ thiếp thân bên cạnh Liễu quý phi. Nhớ tới chuyện nghe được ở rừng đào lần trước còn có ánh mắt cổ quái của Liễu quý phi mỗi khi nhìn mình, trong lòng Diệp Ly đã hiểu, thản nhiên nói: “Bản phi có chuyện phải làm, nhờ hai vị thay Bản phi ta lỗi với Quý phi nương nương.” Hai cung nữ nghe vậy nhìn thoáng qua đối phương, cũng không tránh đường, kiên trì nói: “Vương phi thứ tội, Quý phi nương nương có chuyện quan trọng muốn nói với Vương phi.”

Diệp Ly nhàn nhạt quét mắt nhìn cung nữ vừa nói chuyện, nhướng mày nói: “Thật sao? Nếu Bản phi nhất định không rảnh vậy nên làm thế nào cho phải?”

“Chuyện này. . . Vậy thì xin thứ lỗi cho tụi nô tỳ đắc tội.” Hai người tiến gần lên trước một bước, bước đi trầm ổn, trong mắt thoáng hiện lên tinh quang, hiển nhiên cũng là người luyện võ.

Diệp Ly khẽ ra dấu một cái, ý bảo ám vệ chung quanh không cần hiện thân. Ngưng mi nhìn về phía sau hai cung nữ, cười lạnh một tiếng nói: “Quý phi nương nương thật to gan, dám động thủ với Bản phi ngay trước ngự thư phòng sao?”

“Nếu ngươi lặng lẽ tới hàn huyên với Bản cung một chút thì Bản cung cần gì phải động thủ với ngươi?” Liễu quý phi chậm rãi bước ra từ góc điện, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như ngày thường. Chẳng qua Diệp Ly luôn không tự chủ mà nhớ tới giọng nói ai oán mà bi thiết trong vườn đào kia. Tình yêu cay đắng của Liễu quý phi dành cho Mặc Tu Nghiêu cố nhiên làm cho người ta cảm thấy thương cảm, nhưng Diệp Ly thân là thê tử của Mặc Tu Nghiêu nên cũng không có nhiều đồng cảm với nàng. Cho nên thấy Liễu quý phi bước ra, cũng chỉ thản nhiên nói: “Bất kể Quý phi muốn nói chuyện gì, lại ở trong cung một vốn một lời đã động thủ, Quý phi nương nương có thể lường trước được hậu quả?”

Liễu quý phi duyên dáng nở nụ cười khinh miệt, “Hậu quả? Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ vì ngươi mà tính toán một vốn một lời với Bản cung sao? Ngày thường người khác nhượng bộ ngươi cũng chỉ vì nể mặt Định Vương, hiện tại Định vương không có ở kinh thành, ngươi cho rằng dựa vào danh hiệu Định Vương phi có thể có ích lợi gì?” Diệp Ly bình tĩnh nhìn nữ tử xinh đẹp đang chằm chằm khinh thị nhìn mình, từ lần đầu tiên gặp mặt nàng cũng cảm giác được khinh miệt và khinh bỉ của Liễu quý phi dành cho mình, đại khái ở trong lòng Liễu quý phi trừ chính nàng ta ra ai cũng không xứng với Mặc Tu Nghiêu sao? Nhưng thật đáng tiếc, Mặc Tu Nghiêu coi trọng nàng. . . . . .

“Đã như vậy, có chuyện gì Quý phi nương nương không ngại cứ nói thẳng ra ở đây thôi.” Diệp Ly cau mày nói.

Liễu quý phi khẽ nâng chiếc cằm thanh tú, nhìn Diệp Ly nói: “Đi theo Bản cung.”

Diệp Ly cười nhạt, xoay người đi ra ngoài cửa cung.

“Diệp Ly!” Liễu quý phi lớn tiếng kêu lên, thấy Diệp Ly không phản ứng, có chút hổn hển nói: “Ngăn nàng ta lại cho Bản cung!”

Hai cung nữ lập tức bước lên trước, một trái một phải ngăn trước mặt Diệp Ly, trong mắt Diệp Ly hiện lên một tia lạnh lẽo, trong tay áo một đạo hàn quang xẹt qua, vạt áo màu trắng bạc dưới ánh mặt trời xuất ra một đường vòng cung đẹp mắt, đồng thời tạo ra hai đóa huyết hoa kiều diễm.


DMCA.com Protection Status