Thịnh Thế Đích Phi

Chương 120: Trăng tròn



Edit: Yuusu Beta: Sakura Các quý phụ nhìn bóng dáng Diệp Ly rời cung Chương Đức, thần sắc đều có chút cổ quái, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị cũng như sợ hãi. Đừng nói Đại Sở khai quốc mấy trăm năm, mà ngay cả hàng nghìn năm nay chưa từng có nữ tử nào to gan đến vậy, ở trong hoàng cung, trước mặt Thái hậu và Hoàng hậu mà dám lớn tiếng rút đao muốn giết tất cả những nữ nhân muốn làm thiếp của trượng phu mình. Phần quyết đoán cùng với dũng khí này, tự nhiên làm cho các quý phụ vốn phải nhẫn nhịn sống chung với hàng đoàn thê thiếp vừa hâm mộ vừa đố kỵ, mà trong lòng cũng đoán chắc rằng Định Quốc Vương phi này từ nay sợ là sẽ mang danh đố phụ (người đàn bà ghen tuông).

“Ly Nhi” Diệp Ly vừa bước ra khỏi điện, đã thấy Từ phu nhân đang đứng chờ bên ngoài.

Diệp Ly khẽ cười nghênh đón, nhỏ giọng gọi mợ một tiếng. Từ phu nhân nhìn nàng, tùy tiện lắc đầu một tiếng: “ Con nha đầu này…”. Diệp Ly cúi đầu cười nói: “ Ly nhi đã làm mợ mất thể diện rồi”.

Từ phu nhân kéo tay nàng vừa đi ra ngoài vừa nhẹ giọng cười nói: “Từ khi nào Từ gia chúng ta lại để ý đến những thứ hư danh này rồi? Cùng là nữ nhân mà sao mợ lại không hiểu tâm tư của cháu. Chỉ là Định Vương bên kia…” Hôm nay Ly nhi ở trên điện đúng là đã gây náo loạn, nhưng với thân phận Định quốc Vương phi của nàng cũng chẳng tính là đắc tội đến ai. Lấy vợ nạp thiếp kia nói trắng ra cũng chỉ là việc nhà, chỉ cần có Định Vương che chở con bé thì đương nhiên cũng chẳng có chuyện gì. Nhưng nếu Định vương bất mãn hành vi hôm nay của con bé, cuộc sống sau này của Ly nhi sợ là sẽ chẳng dễ chịu. Diệp Ly chớp mắt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Từ phu nhân, thân mật ôm lấy cánh tay Từ phu nhân cười nói: “Mợ yên tâm, cháu sẽ không có việc gì. Mợ trở về nhất định phải thay Ly nhi nói với cậu hai mấy lời hữu ích, tránh cho cậu hai lại muốn giáo huấn Ly nhi”. Từ phu nhân vỗ vỗ tay nàng, cười đến ôn nhu: “Nha đầu cháu thật quá mức lớn mật, khó trách cậu cháu muốn giáo huấn lại. Mới vừa rồi ở trên điện thật làm cho mợ khiếp sợ không nhẹ đâu”. Từ phu nhân vốn từ thư hương môn đệ, bình sinh chưa từng thấy người nào mua đao giương kiếm ở trước mặt mình, mới vừa rồi Hách Liên Huệ Mẫn vung đao về phía Diệp Ly, nếu không phải được tu dưỡng thật tốt cùng với cố gắng kiếm chế thì chắc là đã hét lên tại chỗ.

“Ly nhi đã biết sai, sau này sẽ không làm vậy nữa ạ.” Ly nhi ôm lấy cánh tay Từ phu nhân làm nũng.

Sau khi phụng bồi Từ phu nhân đi ra cửa cung, lại thấy rèm cửa trên xe ngựa Định Quốc Vương phủ được vén lên, một nam tử tuấn dật trong bộ trường sam nguyệt sắc cúi đầu bước ra khỏi xe, mỉm cười nhìn Diệp Ly đứng ở cửa cung: “”A Ly”.

Các quý phụ kia sau một hồi quan sát, vẫn thấy Định Vương mỉm cười vươn tay về phía Vương phi. Các bà cũng không tin đến bây giờ Định vương còn không biết trong cung vừa xảy ra chuyện gì, quả nhiên trong lòng Định Vương chỉ có một mình Vương phi mà thôi. Cho dù Định Vương phi ở trong cung lớn tiếng phát ngôn bá đạo cùng với bốc đồng như thế, gần như là vứt hết cả mặt mũi Định vương xuống đất, mà Định Vương cũng vẫn sủng ái nàng như trước đấy. Từ phu nhân kéo Diệp Ly bước lên hành lễ, Mặc Tu Nghiêu khẽ nghiêng người cho qua, cười nói: “ Từ phu nhân là mợ của A Ly, cũng là người một nhà cần gì phải đa lễ”. Từ phu nhân cười nói: “Lễ không thể bỏ. Ly nhi trẻ tuổi không hiểu chuyện, mong Vương gia thứ lỗi.” Mặc Tu Nghiêu cười nhìn Diệp Ly: “Phu nhân quá lo lắng rồi, A Ly rất tốt”.

“Sao chàng lại tới đây?”. Diệp Ly có chút khó hiểu hỏi

Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói: “Nghe nói nương tử ở cung Chương Đức giận dữ rút đao làm kinh sợ tứ phương. Vi phu còn không phải vì lo lắng cho an nguy của nương tử hay sao”.

Diệp Ly không nhịn được mà liếc mắt nhìn hắn, lo lắng cho mình còn không vào cung mà dỗ dành lại còn đặc biệt chờ ở cửa cung diễn trò cho ai nhìn sao?

Từ phu nhân nhìn lời nói cùng hành động của hai người, trong mắt nhiều hơn một phần yên tâm. Chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được Định Vương thật không thèm để ý hành động của Ly nhi ở trong cung, thậm chí còn hết sức cao hứng. Mỉm cười chào tạm biệt hai người xong, Từ phu nhân liền an tâm lên xe ngựa về phủ.

Xe ngựa của Định Vương phủ rời đi, cửa cung dần khôi phục lại yên tĩnh. Dưới tường thành cách đó không xa, Gia Luật Dã và Hách Liên Huệ Mẫn trầm mặc nhìn bóng dáng xe ngựa Định quốc vương phủ đi xa, hổi lâu sau mới nghe thấy Hách Liên Huệ Mẫn có chút không cam lòng nói: “Biểu ca, chẳng lẽ cứ để yên như vậy?”. Gia Luật Dã tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái: “Không để yên thì có thể thế nào? Định vương thì ngươi quyến rũ không nổi, Định vương phủ thì ngươi cũng đối phó không xong. Hay ngươi định đi Định quốc vương phủ làm nha đầu vẩy nước quét nhà, đừng quên Thập Nhất đệ bị Định vương chỉnh thành bộ dáng ra sao đấy. Ngươi còn cho rằng hắn là tâm từ thủ nhuyễn?” Nhớ tới Thập Nhất vương tử Gia Luật Bình vẫn còn si si ngốc ngốc như thế, Hách Liên Huệ Mẫn không khỏi rùng mình một cái. Nàng không dám tưởng tượng một người bình thường như thế nào lại không bị thương cũng không trúng độc, cứ như thế lại biến thành một phế nhân ngu ngu dại dại, trong chuyện này Gia Luật Bình rút cuộc là đã bị hành hạ đến thế nào, mà hết thảy cũng chỉ vì hắn nói lời không nên nói trong hôn lễ của Mặc Tu Nghiêu.


DMCA.com Protection Status