Thịnh Thế Đích Phi

Chương 106: Nên ngừng không ngừng



Edit: Theresa thai Beta: Sakura ” Thủ pháp của Vương Phi thật tốt.” Tiện tay giải quyết một tên thích khách cuối cùng, Gia Luật Dã quay đầu lại nhìn Diệp Ly rồi khen. Mới vừa rồi, thích khách kia cách Dao Cơ quá gần, hơn nữa hơi lệch với vị trí của Định Vương Phi, Định Vương Phi ném ngọc bội tới, có thể vừa lúc đánh bay ám khí ra ngoài mà không thương tổn đến Dao Cơ, đây tuyệt đối không phải bằng vận khí là có thể làm được. Nhãn lực, thủ pháp, lực đạo, thiếu một thứ cũng không được.

Diệp Ly lại không thèm để ý tới lời khen tặng của Gia Luật Dã, mới vừa rồi bên người nàng cũng không có cái gì thích hợp để làm ám khí, tiện tay tháo một khối ngọc bội trên người Mặc Tu Nghiêu xuống ném ra ngoài, lúc này người cứu về rồi mới có thời gian rảnh để lo lắng đến ngọc bội của Mặc Tu Nghiêu. Dù sao có thể để cho hắn đeo theo bên mình khẳng định không phải là món đồ tầm thường gì. Cất bước đi tới chỗ ngọc bội vỡ rớt xuống, Mặc Tu Nghiêu kéo nàng lại, nhướn mày nói: “Làm cái gì?”

Diệp Ly áy náy nói: “Ta đi xem khối ngọc bội kia một chút, cái kia. . . Không quan trọng đi?”

Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, mỉm cười, nhìn nàng hỏi: “Nếu như quan trọng thì nên làm cái gì bây giờ?”

Diệp Ly buồn rầu nhíu mày lại, nếu như chỉ là giá trị xa xỉ vậy còn dễ nói, nếu là có cái tác dụng đặc biệt gì hoặc ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt, vậy thì phiền toái.

Nhìn Diệp Ly tội nghiệp đang nhìn mình, tâm tình Mặc Tu Nghiêu càng thêm vui vẻ . Kéo Diệp Ly vào trong ngực, vẻ mặt đau khổ nói: “Mặc dù không phải là món đồ quan trọng gì, nhưng cũng là một khối ngọc bội mà ta thích nhất đấy. Nương tử, nàng nói nên làm sao bây giờ?”

Diệp Ly giương mắt nhìn, “Ta tặng chàng một khối mới nhé?”

Mặc Tu Nghiêu hào phóng gật đầu, “Tốt, quyết định như vậy. Ta muốn nương tử phải tự mình chọn .”

Thấy bộ dáng hắn cao hứng như thế, Diệp Ly không khỏi càng thêm áy náy. Âm thầm ở trong lòng tự xét lại mình có phải là đã quá không để ý hắn hay không. Kể từ sau khi lập gia đình, hầu như tất cả chi phí ăn mặc của mình cũng là Mặc Tu Nghiêu tự mình để ý đến, còn mình. . . Diệp Ly hơi chột dạ nhớ tới, hình như vào năm ngoái lúc sinh nhật mình tặng cho hắn một bộ quần áo, còn là người bên cạnh nhắc nhở, nàng mới nghĩ đến. Nghĩ tới đây, Diệp Ly càng có cảm giác mình không tốt với Mặc Tu Nghiêu lắm, nghiêm túc gật đầu, nói: “Được, ta tự mình đi chọn.”

“Nương tử thật tốt . . .” Mặc Tu Nghiêu hài lòng cười nói.

Mặc dù Mặc Tu Nghiêu nói không để ý, Diệp Ly vẫn đi qua cầm hà bao đeo bên người thu những mảnh ngọc vỡ vào.

Hai người bên này nhu tình ấm áp, bên kia không khí lạnh lẽo nổi lên bốn phía ngưng tụ lại, ngay cả bộ dáng đùa giỡn như Gia Luật Dã cũng không nhịn được nữa đứng xa một chút. Sắc mặt Dao Cơ trắng bệch, không còn có vẻ xinh đẹp quyến rũ như mới vừa rồi ở trên đài, đã gần đến tháng sáu, gió đêm lại làm cho nàng run rẩy, ôm chặt cánh tay của mình, y phục ngũ thải hà trên người chỉ làm nàng nổi bật càng thêm tái nhợt tiều tụy.

Mộc Dương trầm mặc nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt hiện lên một tia quang mang phức tạp, thở dài, trầm giọng nói: “Đi thôi, ta đưa nàng trở về.”

Dao Cơ lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Không cần làm phiền thế tử, Dao Cơ biết đường, có thể tự mình trở về.”

“Dao Cơ!” Mộc Dương trầm giọng kêu lên, trong giọng nói có một tia không vui, “Nàng nháo đủ chưa, ở loại địa phương này ném tú cầu. . . . . . Nàng muốn phá hủy chính nàng có phải không?”

Dao Cơ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt nặn ra một nụ cười khổ sở, “Ý của thế tử là, nếu như ta muốn thì ở Khuynh Thành phường ném tú cầu sẽ không có vấn đề? Nơi này đều dân chúng phố phường bình thường, trong Khuynh Thành phường lui tới đều là quyền quý phú thương, nhất định cũng không bôi nhọ danh vũ cơ đệ nhất kinh thành có phải không?”

Trong mắt Mộc Dương hiện lên một tia ảo não, thấp giọng nói: “Nàng biết ta không có ý tứ này mà.” Dao Cơ ở kinh thành tương đối được kính trọng, không chỉ bởi vì phía sau nàng có Mộc Dương Hầu Thế tử cùng với Phượng gia Tam công tử làm chỗ dựa, cũng không chỉ là nàng có tài múa hơn người, mà quan trọng hơn là nàng cũng không lén lút tiếp khách, giữ danh tiếng mình trong sạch. Một khi hôm nay Dao Cơ thật. . . Như vậy bắt đầu từ ngày mai chỉ sợ những thứ quyền quý quần áo lụa trong kinh thành kia thèm thuồng Dao Cơ, sẽ đạp nát Khuynh Thành phường. Đến lúc đó ai cũng không giúp được nàng, dù sao Mộc Dương Hầu phủ cùng với Phượng gia cũng không thể vì một nữ tử phong trần mà đối địch cùng với toàn bộ kinh thành quyền quý.

Dao Cơ nhìn thoáng qua Diệp Ly đứng ở một bên, trong mắt lướt qua mang theo thương cảm cùng với hâm mộ, chậm rãi tiến lên hướng về phía Mộc Dương mỉm cười cúi người, nói, “Mấy năm này đa tạ Thế tử chăm sóc, Dao Cơ vô cùng cảm kích. Chẳng qua là. . . xin Thế tử về sau này không cần gặp lại.”

“Dao Cơ!”

Dao Cơ cũng không nhìn hắn, gật đầu với Diệp Ly, từng bước từng bước xoay người đi tới cuối con đường.

Diệp Ly nhíu nhíu mày, âm thầm làm thủ hiệu lệnh ám vệ theo sau, hộ tống Dao Cơ trở về Khuynh Thành phường. Mặc dù đã qua giờ giới nghiêm ban đêm nhưng là một nữ tử đêm khuya một mình một người đi ở trong kinh thành vẫn hơi nguy hiểm. Mộc Dương nhướn mày muốn đuổi theo, Diệp Ly mở miệng gọi hắn lại, “Thế tử dừng bước.”

Mộc Dương quay đầu lại mờ mịt nhìn Diệp Ly.

Diệp Ly trầm giọng hỏi: “Thế tử đuổi theo muốn làm gì?”

Mộc Dương nhíu mày lại nói: “Đương nhiên là đưa nàng trở về.”

Diệp Ly nói: “Đưa trở về thì làm sao? Ta cùng với Dao Cơ cô nương cũng có duyên phận gặp mặt hai lần, hãy do ta cho người đưa nàng về nhé? Hay là. . . Thế tử không tin Bổn Phi?”


DMCA.com Protection Status