Trời đã tối rồi. trên quan ải Thạch Hội quan đã được đốt sáng lên bởi những cây đuốc, mấy ngàn cây đuốc soi sáng Thạch Hội quan rõ như ban ngày vậy, ở trước Đường Sơn đạo phía dưới quan ải. Quách Tử Nghi chỉ dẫn theo hai viên thủ hạ. đang yên lặng đợi chờ sự xuất hiện của Đổng Tần.
Lúc này, cây đuốc phía trên quan ải đột nhiên tăng lên. chỉ thấy một đám người xuất hiện phía trên lầu quan ải: “Phía dưới có phải là Quách lão tướng quân không?”
“Chính là lão phu. tướng quân đến đây có phải là Đổng tướng quân không?”
“Ta bèn là Đồng Tần. Quách lão tướng quân có chuyện gì sao?”
“Đến chuyện trò cùng Đồng tướng quân một chút thôi, có thể để cho ta vào quan được không?”
“Lão tướng quân có chuyện gì thì hãy ở đây mà nói đi!”
Quách Tử Nghi cười lên ha ha: “Ta tổng cộng chỉ đến có ba người, chẳng lẽ Đổng tướng quân còn sợ ta chiếm quan ải của ngươi sao?”
Đồng Tần đầy mặt xấu hổ, hắn vung tay lên nói: “Mở cửa ải!”
Cánh cửa sắt khổng lồ ầm ầm từ trên mặt đất kéo lên. từ bên trong lao ra mấy trăm viên binh sĩ. tay cầm trường đao và cung nỏ, vây chặt lấy Quách Tử Nghi và hai viên tùy tùng của ÔĨ12. Lúc này, Đông Tần cười ngựa đi ra. hắn ở trên lưng ngựa chắp tay nói: “Quách lão tướng quân, từ khi chia tay ở Cừu Nguyên đã được mười năm. hôm nay ta gặp đại nạn. ngài còn có thể đến thăm ta. thật sự làm người ta vô vàn cảm thán.”
Quách Tử Nghi mỉm cười nói: “Hết thảy đều ở chính trong lòng bàn tay của ngươi cả, thì thử hỏi đại nạn ngươi ở đâu nào?”
Đồng Tần biến sắc mặt ngay, hắn bỗng nhiên ngửa đầu cười nói: “Xem ra là ánh mắt của ta đã bị che lấp rồi. đến đây! Mời Quách lão tướng quân đến Quan Trung trò chuyện, ta bày rượu nhạt để trấn an lão tướng quân.”
Đổng Tần mệnh binh sĩ tránh ra. Quách Tử Nghi thúc vào ngựa một cái, chạy thẳng vào trong quán. Hai người đi vào tham chính lâu bên trong quán, ở trong khách sảnh mà ngồi xuống, mấy viên thân binh tay chân lanh lẹ bưng lên mười mấy món ăn. lại hâm nóng hai bầu rượu.
Đồng Tần cầm bầu rượu lên đồ đầy cho Quách Tử Nghi. thở dài nói: “Quách lão tướng quân có phải là đến để thuyết phục ta đầu hàng hay không?”
“Quách Tử Nghi bưng chén rượu lên cười nói: “Ta không phải là thuyết phục ngươi đầu hàng, ta đến để giúp ngươi, chi cho ngươi một con đường sáng lạng.”
“Con đường sáng lạng?”
Đồng Tần cười lạnh một tiếng, đem chén giữa rượu uống một hơi cạn sạch, buồn thảm nói: “Ta quả thật nhìn không ra. con đường sáng lạng của ta nằm ở đâu?”
‘Thế Đồng tướng quân muốn đi đâu? Muốn đi Thành Đô sao?”
“Quách lão tướng quân đừng nói giỡn. làm sao có thể!”
“Ta không có nói giỡn.”
Quách Tử Nghi nhìn vào ánh mắt của Đồng Tần. nói một cách chân thành: “Ta nói chính là thật sự. nếu ngươi muốn đi. ta có thể làm chủ thả ngươi đi. phía Lý Khánh An ta đến gánh trách nhiệm cho!”
“Ngươi, ngươi nói thật sao?”
“Vâng! Ta Quách Tử Nghi tòng quân hơn bốn mươi năm. chưa từng nói mà không giữ lời.”
Đồng Tần đứng dậy, chậm rãi đi đến trước cửa lớn. nhìn chằm chằm vào bầu tròi đêm đen kịt. thế núi hùng vĩ chập trùng kéo dài không dứt. đã ngăn chặn mơ ước nam hạ của hắn. lúc này trong mắt hắn đã để lộ ra một nét mê man mà phiền muộn, hắn luôn cảm thấy đi Thành Đô là một giấc mơ xa xôi không thể nào với tới. nhưng khi Quách Tử Nghi rất nghiêm túc nói với hắn rằng, hắn có thể đi Nam Đường tận trung, hắn lại cảm thấy mọi thứ đều trở nên không chân thực nữa.
ở phương nam xa xăm. nơi đó có thể là chốn dung thân của hắn không? Trong lòng hắn vô cùng rối bời. hắn tại sao lại phải gấp gáp đi tận trung Lý Hanh. Lý Hanh thật sự là chủ công mà hắn có thể tận trung ư?
Đổng Tần thở dài một hơi thật dài, trên thực tế hắn và Lý Hanh không hề có tình cũ gì cả. ngàn dặm xa xôi như vậy đi tìm hắn. rủi ro mà minh đánh liều như vậy liệu có quá lớn chãng?
“Nếu như ta đi. quân đội của ta thì sao?” Đồng Tần quay đầu thấp giọng hỏi.
“Ngươi có thể dẫn theo năm trăm người đi, nhiều nhất chỉ có năm trăm, vì vậy ngươi phải vào Quan Trung mới có thể vào Hán Trung, quân đội ngươi dẫn theo quá nhiều, Vương Tư Lễ sẽ không cho ngươi vào Đồng Quan, ta cũng không thể giúp gì được.”
Đồng Tần cười khồ lên một tiếng, hắn còn tường rằng Quách Tử Nghi sẽ đem hai vạn quân của hắn cũng thả đi. thì ra hắn chỉ là chi chính minh thôi, hai vạn quân là vốn liếng duy nhắt của hắn. nếu như mất đi vống liếng này, Lý Hanh có thể nào ngó ngàng đến hắn không? Không thể nào, ngay cả bản thân Đồng Tần cũng biết rằng. Lý Hanh bản tính bạc bêo.
Hắn lại từ từ đi trở về ngồi xuống, một hơi uống hết ba chén rượu, hắn đem chén rượu đặt mạnh lên bàn một cái. hận nói: “Trên thực tế An Lộc Sơn mới là người muốn giết ta nhất, nếu như quân đội của ta lui đi đến Hà Bắc, An Lộc Sơn sẽ lập tức phái đại binh đến tiêu diệt ta. hắn hận ta thấu xương.”
“Vậy thì tướng quân hãy nghe ta một lời. hoặc là nương nhờ Lý Khánh An. hoặc là siống như ta tận trung với chính sự đường triều đình, đừng tiếp tục do dự hoang mang nữa. ngươi đi Thành Đô không thực tế gì hết. Đồng tướng quân, ngươi phải quyết định dứt khoát a!”
Đổng Tần lắc đầu, nói: “Nhưng mà ta không muốn tận trung Lý Khánh An, năm xưa trận đấu mã cầu của Trường An ta cũng có tham gia, lúc đó ta đã từng thề rằng, ta tuyệt không gia nhập quân An Tây, thà chết cũng không hàng bọn họ.”
“Vậy thì hãy giống như ta tận trung chính sự đường, giữ gìn sự độc lập của chính mình.”
Đổng Tần vẫn là lắc đầu: “Ta không có tư lịch như Quách lão tướng quân vậy, hắn có thể chịu đựng lão tướng quân tồn tại, nhưng hắn tuyệt sẽ không chịu đựng ta tồn tại.”
Nói đến đây, Đổng Tần đứng dậy quỳ một gối với Quách Tử Nghi: “Nếu như lão tướng quân không chê bai, ta nguyện gia nhập quân Sóc Phương, trở thành cấp dưới của lão tướng quân.”
Đây chính là sự tự tin của Quách Tử Nghi, hắn biết rằng Đổng Tần kỳ thật đã cùng đường; hắn không chịu đầu hàng Lý Khánh An. An Lộc Sơn sẽ không tha cho hắn. đi Thành Đô đều không thực tế, vậy thì cuối cùng hắn hoặc là quyết một trận tử chiến với mình, hoặc là đầu hàng mình, hắn không có con đường thứ ba có thé đi.
Đừng nhìn Thạch Hội quan hùng vĩ hiểm trở khó công phá, nhưng một khi mình vòng qua phía sau của hắn. trước sau vây chật, cất đứt đi lương thực và nước uống của hắn. hắn có thể ngay cả mười ngày cũng không thể cầm cự nổi. Quách Tử Nghi tin rằng Đổng Tần cũng hiểu rõ điểm này. vì thế hắn mới đơn thương độc mã đến đàm phán với Đổng Tần. dùng thành ý để đổi lấy sự quy hàng của hắn.
Bước cờ này của Quách Tử Nghi đã đi đúng rồi.
Ngày tiếp theo trời vừa sáng. Đổng Tần dẫn theo hai vạn quân đi xuống Thạch Hội quan, bó vũ khí xuống, chính thức đầu hàng với Quách Tử Nghi, Quách Tử Nghi lập tức viết thư báo tin mừng với chính sự đường, đồng thời thỉnh cầu chính sự đường tiếp tục giữ lại chức quan Đổng Tần không đồi, vẫn là Bồ Giáng tiết độ sứ.
Cùng lúc đó, Lôi Vạn Xuân cũng đã phát cáp tín báo cáo tình hình với Lý Khánh An. Đổng Tần đã đầu hàng với Quách Tử Nghi, tín cáp bay qua Thái Hành sơn, bay qua Hoàng Hà, bay đi về phía Hà Âm huyện, nơi đó là nơi đóng quân của đại quân Lý Khánh An.
Đồng Tần quy hàng Quách Tử Nghi. mười vạn đại quân của Quách Tử Nghi lập tức trú quân Thượng Đáng, binh áp Hà Bắc, còn Lý Khánh An cũng đồng thời suất lình mười vạn đại quân trú quân Trịnh Châu, dẫn binh không phát. Phạm Dương quân đại tướng Thái Hi Đức thống quân tám vạn trú binh Vệ Châu, nằm ở thế đối diện ngăn sông với quân An Tây. còn Lý Quang Bật thì dẫn theo hai vạn quân tiến trú Biện Châu, phảng phất một thanh đoản đao sắc nhọn, chực chờ sẵn ở dưới bụng của quân đội Hứa Thúc Ký, làm cho hắn không dám mảy may manh động.
Cứ như vậy, quân đội bốn phương đều nằm trong một trạng thái giằng co, ai cũng không dám dễ dàng phá vỡ sự cân bằng trong mối giằng co này.
Thành Đô Nam Minh cung. Lý Hanh dưới sự hầu cùng của mấy viên hoạn quan đi kiểm tra toàn cung điện này, đây đã là lần thứ ba hắn đến khảo sát tỉ mỉ tòa cung điện này rồi, sự nhỏ hẹp và u tối của tòa cung điện này làm cho hắn vô cùng bất mãn. hắn cứ cảm thấy bên trong tòa cung điện này tràn ngập mùi vị của phụ hoàng, gần như mỗi một ngõ ngách đều có, làm cho hắn bị thúc ép đến không thể nào thở nổi.
Đi theo hắn tham quan cung điện là đại hoạn quan Ngư Triều Ân. Ngư Triều Ân trong thời khắc mấu chốt cuối cùng từ trong mật đạo trong tầm phòng của Lý Long Cơ chạy thoát, đại nạn không chết. Sau khi Lý Hanh đãng cơ, lập tức gia phong hắn làm Ung Khâu huyện công, nhưng nội thị giám lệnh của hắn lại chuyên đi cho Lý Phụ Quốc rồi. điều này làm cho Ngư Triều Ân vô cùng buồn bực, Ưng Khưu huyện công là tước vị không tồi. nhưng nội thị giám lệnh lại càng có thực quyền hơn. sự hữu danh vô thực khiến hắn vô cùng chán nản.
Ngư Triều Ân đi theo phía sau Lý Hanh, dè dặt mà dò dẫm tâm ý của hắn. hắn đã từ từ hiểu rõ sự phiền muộn của Lý Hanh rồi. Lý Hanh không nguyện lòng tiếp tục ở Nam Minh cung nữa. nơi đây khắp nơi đều là bóng dáng của Lý Long Cơ
s
hoặc là nói. hắn đã khôngmuốn nán lại Thành Đô nữa.
“Bệ hạ. Nam Minh cung vốn dĩ chỉ là một vương phủ, khí độ là nhỏ đi một chút, không thể đem so sánh với Trường An. nếu như bệ hạ thật sự không thích nơi này, có thể suy nghĩ đến việc dời đô.”
Lý Hanh quay đầu nhìn hắn một cái, thật ra đây là vấn đề mà hắn luôn suy nghĩ đến. huynh đệ Lý Lân của hắn cũng khuyên hắn dời đô Tương Dương, Thành Đô ở chếch trong một góc kẹt, đường xá không thuận tiện, không thể nắm giữ được đại cục.
Nhưng dời đô Tương Dương tuy là tốt, nhưng Lý Mạo thì sao? vẫn còn chưa giải quyết hắn, làm sao có thể dời đô được? Nghĩ đến Lý Mạo, Lý Hanh lại không khỏi nghĩ đến sự thất bại của Lý Lân đông chinh, mười vạn đại quân của Lý Lân từ đường sông tiến công Tương Dương, nhưng Ca Thư Hàn lại phái năm nghìn kỵ binh chọc thẳng Chiết Tây, một đường công châu đoạt huyện, đánh mãi đến Hàng Châu, nếu không phải Chiết Tây quan sát sứ Hàn Hoàng tổ chức dân đoàn liều chết kháng cự. năm nghìn kỵ binh của Ca Thư Hàn rất có thể sẽ đánh mãi đến Dương Châu, quét cả vào hang ô của Lý Lân rồi.
Cho dù là như vậy, nhưng đã dọa đến Lý Lân sợ đến không dám tiến lên thêm một bước, quay đầu chạy về Dương Châu, lần thất bại này làm cho Lý Hanh vô cùng thất vọng, đồng thời cũng đê hắn phát hiện ra kè địch thật sự, kẻ địch thật sự không phải là Lý Mạo, mà là Ca Thư Hàn núp ở phía sau lưng Lý Mạo.
Vốn dĩ Lý Long Cơ đem Ca Thư Hàn cải vào Lưỡng Hồ, là muốn để hắn trông coi Lý Mạo, nhưng lại không ngờ rằng cuối cùng Ca Thư Hàn lại nương nhờ Lý Mạo rồi.
Cho dù Lý Hanh biết được, chỉ cần hắn đăng cơ, Ca Thư Hàn chắc chắn sẽ phản bội mình, năm xưa đã phản bội hắn qua một lần rồi, nhưng trong lòng Lý Hanh vẫn là cực kỳ không thoải mái. Trong tay Ca Thư Hàn có tám vạn quân, còn có mấy vạn tinh nhuệ của quân Lũng Hữu. tính ra thì trong tay Lý Mạo đã có hai mươi vạn đại quân rồi. hắn cứ như một khối đá ngầm của Trường Giang, làm cho hắn và Lý Lân khó mà liên kết lại thành một khối.
Lý Hanh rầu rĩ hừ lên một tiếng nói: “Ta há chẳng nghĩ đến việc dời đô, nhưng quân đội thủ hạ không nên thân, làm cho ta cũng chẳng còn cách nào khác a!”
“Bệ hạ vì sao không dùng Cao Tiên Chi?”
Ngư Triều Ân thừa dịp tiến cử Cao Tiên Chi với Lý Hanh, nói: “Ngô vương điện hạ dù sao cũng là vương gia. không có kinh nghiệm đánh trận gì. hắn làm sao có thể là đối thủ dày dặn kinh nghiệm chiến trường như Ca Thư Hàn. nô tài đã suy nghĩ thay cho điện hạ rồi. e là ngoài Cao Tiên Chi ra, chúng ta ở đây không ai có thể kháng cự được với Ca Thư Hàn.”
“Hắn?”
Lý Hanh lắc đầu nói: “Ta không tin tưởng người này cho lắm, ngay cả Quý Quảng Sâm cũng đầu hàng Lý Khánh An rồi. càng không cần phải nói người khác, ta muốn đê Hệ nhi dẫn binh đông chinh.”
Việc Quý Quảng Sâm đầu hàng Lý Khánh An đối với Lý Hanh đả kích rất lớn, trong số chư tướng của Trung Nguyên, người hắn tín nhiệm nhất chính là Quý Quảng Sâm. người này luôn đi theo bên cạnh hắn. rất mực trung thành với hắn. nhưng ngay cả hắn cũng đi đầu hàng Lý Khánh An rồi, vậy thì hắn Lý Hanh còn có ai có thể tin tường được nữa?
Ngoại trừ Lý Hệ con trai của mình ra, tục ngữ có câu lâm trận vẫn phải dựa vào phụ từ binh, hắn chi tin tường con trai của mình, huống hồ chi phái con trai lĩnh binh xuất chinh, còn có thể nhân tiện đoạt lấy quân quyền của Cao Tiên Chi.
Ngư Triều Ân tiến cừ Ca Thư Hàn là có tư tâm, hắn biết rằng Lý Hanh sẽ không tin tường Cao Tiên Chi, vậy thì Lý Hanh sẽ nhất định phái người đi giám sát hắn. hơn nữa người thích hợp nhất này chính là mình, hắn Ngư Triều Ân nếu đã mất đi quyền lực của nội thị giám. vậy thì quân quyền thì sao? Hắn có thể nào có khả năng giành tới tay không.
Ngư Triều Ân đang định mở lời thêm, thì đúng lúc này, một viên thị vệ chạy vội vào bẩm báo: “Bệ hạ. Cao Tiên Chi ở ngoài cung cầu kiến!”
Một chốc sau. Cao Tiên Chi dẫn một tên hoạn quan đi vào. Lý Hanh từ sau khi lên ngôi tại Thành Đô thì Cao Tiên Chi được phong làm Thiên hạ binh mã phó nguyên soái. Thánh thượng tả bộc xạ. lại gia tướng thêm Khúc quốc công, thực phong năm trăm hộ, có thể nói là ân sủng vô cùng. Có điều Cao Tiên Chi lại biết được rằng Lý Hanh chẳng qua vì tạm thời muốn bình ồn hắn lại mà thôi. Đời có câu leo càng cao té càng đau. một khi Lý Hanh có thể khống chế được cục diện e rằng người hắn hạ thủ đầu tiên sẽ là Cao Tiên Chi. Cao Tiên Chi cũng đã suy nghĩ rất lâu. nếu khoanh tay ngồi chờ Lý Hanh trừ khử minh khi bằng mình tự ra đi trước, nên cuối cùng hắn cũng đã quyết định chủ động bỏ cuộc.
Cao Tiên Chi đi nhanh vài bước đến quỳ trước mặt Lý Hanh nói: “Thần Cao Tiên Chi tham kién bệ hạ!”
Lý Hanh mặt mày phơi phới, nhìn hắn cười ha hà: “Cao ái khanh tìm trẫm có việc gì đấy ư?”
Cao Tiên Chi rút ra một tập tấu chương hai tay dâng lên nói: “Thần sức khòe không tốt. nên đặc biệt đến khất hài cốt với bệ hạ.”
Khất hài cốt cũng có nghĩa là thỉnh cầu nghỉ hưu. Lý Hanh nghe xong lời hắn sắc mặt hơi biến, hắn không có siơ tay ra nhận tấu chương, mà chi kéo dài giọng nói: “Cao ái khanh, ngươi thế này là ý gì đây? Trầm có điểm nào đối xử không tốt với ngươi ư?”
“Không có! Không có!”
Cao Tiên Chi phát hoảng quỳ sụp xuống, liền tiếng nói: “Bệ hệ ân sủng rất nhiều với hạ thần, thần sẽ luôn khắc ghi trong lòng.”
“Vậy sao ngươi còn phải từ chức nữa?”
“Thần quả thực thấy sức khỏe không tốt. tiểu nữ bỏ nhà đi đến nay vẫn chưa có tông tích gì. thần thật sự rất ưu lo, quả thực không còn sức lực đê cán đáng quân quyền, mong bệ hạ có thể lượng thứ.”
Lý Hanh nhìn chằm chằm Cao Tiên Chi. ánh mắt hắn trừng trừng như muốn nhìn thấu tâm can Cao Tiên Chi. Lúc này, Ngư Triều Ân đứng một bên mới cao giọng khiển trách Cao Tiên Chi: “Cao tướng quân, ngươi làm thế là không đúng rồi. hiện nay chiến sự bất lợi. ngươi không những không giúp bệ hệ giải ưu mà còn đến quấy nhiễu bệ hạ. ngươi đang có ý đồ gì đây?”
“Việc này... bệ hạ. thần tuyệt không có ý này.”
Sau lưng Cao Tiên Chi đã mồ hôi đầm đìa. hắn bỗng ý thức được minh đã từ chức có phần sơ sài. Lý Hanh nhất định sẽ không nhận, nghiêm trọng hơn còn có thể sẽ dẫn đến cuộc tranh giành quân quyền. Quả nhiên. Lý Hanh liếc mắt sang nhìn Ngư Triều Ân. xong bèn nói với Cao Tiên Chi: “Trầm sắp phải triệu tập hội nghị Chính sự đường thảo luận quân tình. Cao tướng quân cũng cùng đến tham dự nhé!”
Nói xong Lý Hanh bèn quay người đi. hoàn toàn không chút để tâm gì đến việc Cao Tiên Chi từ chức. Ngư Triều Ân nháy mắt ra hiệu với Cao Tiên Chi xong bèn vội vã đi theo Lý Hanh. Còn lại minh Cao Tiên Chi thầm thở dài. Tên tân hoàng đế này đúng là không phải khó hầu hạ kiểu thường!
Lý Hanh đương nhiên hiểu tâm tư của Cao Tiên Chi. hắn chẳng qua muốn rút lui chuyển nhượng lại quân quyền cho mình, đấy cũng hoàn toàn phủ hợp với dự kiến của Lý Hanh, nhưng Lý Hanh cũng không hi vọng Cao Tiên Chi rút lui với cách thức này. Hắn hi vọng Cao Tiên Chi có thể đi theo từng bước an bài của mình mà rút lui. Lý Hanh đã có vết xe đổ phía trước, năm xưa Cao Tiên Chi cũng từng một lần nhượng quân quyền. Vinh vương Lý Uyển cứ ngỡ đã khống chế được quân đội nhưng cuối cùng tướng lĩnh trong quân trung đều là người của Cao Tiên Chi, trong thời khắc mấu chốt Cao Tiên Chi chỉ cần giơ tay hô hào thì lại dễ dàng đoạt lại được quân quyền, cho nên Cao Tiên Chi căn bản là dù cáo lui về sau nhưng cũng vẫn không mất quyền. Liệu lần này hắn có phải cố ý diễn lại vờ tuồng cũ hay không. Lý Hanh không thể không hoài nghi.
Trong Tiểu Hàm Nguyên điện của Nam Minh cung. Lý Hanh nửa dựa mình vào trên giường rồng, hắn nheo mắt lại quan sát tình hình trong điện. Hắn là người đầu tiên vào trong điện, vừa một bên chỉnh đốn lại suy nghĩ trong đầu vừa đợi chờ bá quan đến. Đây là một đặc điểm của Lý Hanh, thương hoàng đế có hội họp gì cũng là người đến sau cùng, để chúng thần phải đợi, nhưng Lý Hanh lại thích đến trước. Chẳng phải vì hắn không thích ra vẻ ta đây, ngược lại. bệ giá của hắn to hơn ai hết. cả cái ăn. cái mặc. chỗ ở, xuất hành, mọi thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống hắn ngày hắn cũng đòi hỏi phải được cho đúng dáng dấp của đế vương. Sở dĩ Lý Hanh đến hội trường sớm là vì hắn thích quan sát các đại thần, ai đến sớm. ai đến muộn, ai đến đúng giờ, tất cả những điều này đều có học vấn sâu xa. biểu hiện tâm tính khác nhau của đại thần.
Như thế này trong điện cũng đã có mấy người đến. Vương Củng. Lệnh Hồ Phi, Đạt Hề Tuân. Trần Hy Liệt... Trong số họ Trần Hy Liệt lại là người đến đầu tiên, nói rõ trong lòng hắn còn có phần hoảng hốt. có cảm giác nguy cơ rất cao.
Nhưng các lão thân như bọn Thôi Viên. Dương Thận Căng lại mãi chưa thấy đến. nói rõ họ vẫn còn có phần nghi ngại minh, trong lòng vẫn không nguyện phối hợp. Còn Cao Tiên Chi. hắn chắc cũng sẽ đến muộn, nói rõ hắn đã có phần hiểu được dụng ý thực sự của hội nghị lần này.
Thích quan sát các đại thần, điều tra bí mật đời tư của đại thần là tác phong thưởng thấy bấy lâu của Lý Hanh. Lúc còn ở Trường An. hắn đã lệnh cho Lý Phụ Quốc thành lập sát sự tử sảnh, để làm ám thám của hắn. Sau khi đến Thành Đô, ba mươi mấy thám từ của sát sự từ sảnh cũng đi theo đến đây, thành lập một sát sự từ sảnh mới. tiếp tục điều tra tình báo đời tư của các đại thần cho Lý Hanh, hành sự cực kỳ bí mật. Cho đến bây giờ, không mấy ai biết được sự tồn tại của cơ quan đặc vụ của hoàng đế này, chỉ có mỗi ba người là Lý Phụ Quốc. Lý Hanh và Trương hoàng hậu biết, thậm chí cả Ngư Triều Ân cũng còn không biết.