File ảnh lại bị trùng nên ta xóa luôn đoạn trùng vì vậy hình như thiếu 1 đoạn thì phải
Lát sau. Binh sĩ dẫn một vị trung niên thư sinh tiến vào, dáng người nhỏ gầy, dung mạo xấu xí. Còn để mấy cọng râu chuột thưa thớt, nếu nhìn kỹ, người này còn có một chút thọt chân. Trong lều lớn thân binh Quý Quảng Sâm cũng đều nhịn không được che miệng cười, ngay cà bàn thân Quý Quảng Sâm cũng nhíu mày lại thành một đống, đây chinh là đặc sứ của Lý Quang Bật sao? Tại sao lại dung tục hèn mạt như vậy? Trong lòng hắn cũng nhịn không được mà nảy sinh sự khinh miệt đối với Lý Quang Bật.
Quý Quảng Sâm mặt trắng như ngọc, dung mạo tuấn mỹ, hơn nữa thân hình hắn cao lớn. Vẫn luôn được xung là kinh thành đệ nhất mĩ nam tử. Hắn đối với tướng mạo của mình vô cùng tự phụ, thấy không ngờ lại cử tới một người xấu xí. Trong lòng hắn lập tức liền bằng lòng ngay.
Quý Quáng Sâm biết tình hình của Lý Quang Bật, năm xưa Ca Thư Hàn và An Tư Thuận cũng đều không chấm người này, xem hắn như trái cúc cầu (trái banh) vậy, đá
Qua đá lại giữa Sóc Phương. Lũng Hữu. Hà Tây, cuối cùng bị Ca Thư Hàn đưa đi An Tây, lại được Lý Khánh An trọng dụng, nghe nói ở An Tây thề hiện không tồi.
Cho dù như thế, nhung Quý Quảng Sâm vẫn cảm thấy đó là Thục Trung vô đại tướng, liêu hóa được làm tiên phong vậy, An Tây không có danh tướng, cho nên mới đê thử đồ bỏ đi như Lý Quang Bật này cũng có thê ở An Tây được làm mưa làm gió thôi.
Hôm nay Lý Quang Bật lại phái một tên sử thần dung mạo xấu xí đến. Điều này làm cho kẻ xuất thân võ cử, luôn luôn cao ngạo như Quỷ Quảng Sâm trước nhất đã khinh khi Lý Quang Bật mấy phần rồi.
Trung niên thư sinh kéo lê chân đi vào lều lớn. Hướng Quý Quảng Sâm khom người thi lễ. Nói: “Ty, ty chức là... Quân... Sư Thái Kinh Luân... Dưới trướng của tướng... Tướng quân Lý Quang... Bật.”
Trong đại trướng rộ lên tràng tiếng cười ồ. Thì ra còn là một tên nói lắp, Quý Quảng Sâm giận dữ trừng mắt nhìn đám thân binh một cái. Tuy rằng hắn cũng không thích, nhưng hắn là chù tướng, không thể thất lề, liền cố nén vè bất màn của mình, nói với vị trung niên thư sinh này: “Thái tiên sinh đã đem tới cho ta thư gì vậy!”
Hắn không tin vị thư sinh nói lắp này lại có thể làm được thuyết khách, thông thưởng đều là đem thư của Lý Quang Bật đến cho mình, không ngờ vị thư sinh này lại không có thư tín. Hắn mặt đỏ bừng. Càng thêm lắp bắp nói: “Lý, Lý tướng quân, nhờ... Ty chức, mang, mang một lời nhắn cho Quý, Quý tướng quân.”
“Được rồi!”
Quý Quảng Sâm rốt cục cũng nhịn không được rồi. Hắn vung tay lên nói: “Cho hắn giấy và bút mực, để cho hắn viết ra đi.”
Thái Kinh Luân lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào Quý Quảng Sâm nói: “Quý, Quý tướng quân vì sao lại khinh khi ta?”
“Ta không có khinh khi tiên sinh, chính bời vì xem trọng. Mới đề cho tiên sinh viết ra mà. Như vậy là tôn trọng Lý tướng quân của các ngươi, ngươi đừng có đa nghi. Đi viết đi!”
Thái Kinh Luân bị thân binh dẫn đi ra. Quý Quảng Sâm tựa lưng vào ghế ngồi, đang suy nghĩ ra điều gì đó mà nhìn ra ngoài lều lớn. Hắn vốn dĩ tường rằng là Lý Khánh An phái người đến đàm phán với hắn. Lại không nghĩ rằng là Lý Quang Bật phái người tới. Điều này cho thấy rằng Lý Quang Bật sốt ruột muốn tranh công. Muốn cướp lấy thời cơ trước Lý Khánh An mà tranh thù mình về phía hắn. Đây có phải là một cơ hội để kéo dài thời eian hay không đây?
Lúc này, một gã thân binh tiến lên. Đem một tờ giấy đưa cho Quỷ Quảng Sâm: “Tướng quân, tên nói lắp kia đã viết xong rồi.”
Quý Quảng Sâm đón lấy thư. Thấy nét chừ viết trên mặt giấy phóng khoáng bay bổng, tên nói lắp kia không ngờ lại viết được nét chừ tốt đến thế, hắn âm thầm gật đầu. Có thề thấy được rằng vị thư sinh này quả thật có chút tài năng. Mặc dù có tài. Nhưng Lý Quang Bật lại phái hắn đến làm sử già. Cho thấy hắn dùng người không đúng chỗ, cái này giống như phái gà đi cày ruộng, phái bò đến gõ mõ cầm canh. Lý Quang Bật này thật sự không có gì hay ho cả. Điều này càng khiến cho trong lòng Quý Quảng Sâm khinh khi Lý Quang Bật thêm mấy phần.
Hắn lại nhìn qua lá thư. Trong thư là sự hứa hẹn của Lý Quang Bật. Nếu như hắn Quý Quảng Sâm chịu đầu hàng. Vậy hắn sẽ bảo đảm tiến cử mình vẫn là Trịnh Thái tiết độ sử. Đồng thời thưởng tiền năm vạn quan, tuyệt không nuốt lời, hi vọng hắn có thể suy nghĩ đến tiền đồ của minh.
Lời hứa hẹn này nằm trong dự liệu của Quý Quảng Sâm. Nhung hắn lại từ việc này trông ra được một chút manh mối. Đây ắt hăn là ý của Lý Khánh An. Muốn viên màn
Giải quyết quân đội của mình, chi là Lý Quang Bật sốt ruột tranh công, bèn phái người đến thuyết phục minh trước.
Thật sự là đơn giản như vậy sao?
Tuy rằng Quỷ Quảng Sâm có chút xem thưởng Lý Quang Bật. Nhung hắn biết được sự lợi hại của Lý Khánh An. Hắn có thê xem thưởng Lý Quang Bật. Nhưng hắn không dám xem thưởng Lý Khánh An.
Quý Quảng Sâm chắp tay ra sau từ từ tới lui trong đại trướng, hắn đang đắn đo suy nghĩ ý đồ thực sự của Lý Khánh An. Lý Khánh An đông chinh lần này, rất hiển nhiên là muốn thu biên mười lãm vạn quân đội lưu giữ ở Trung Nguyên của Lý Hanh, binh lực hắn dẫn vào Quan Trung không nhiều, nghe nói chi là mười vạn người, hơn nữa mười vạn người phải đối phó với năm mươi vạn đại quân của An Lộc Sơn hiển nhiên là còn thiếu rất nhiều, thu biên được mười lãm vạn đại quân, sẽ tăng cường thực lực của hắn ở mức cực lớn. Ngoài ra. Hơn một trăm vạn thạch lương thực của Vinh Dương hắn Lý Khánh An đương nhiên cũng sẽ không bò qua.
“Kế ổn binh!”
Trong lòng của Quý Quảng Sâm chợt xẹt ngang qua rất nhanh một ý niệm, ý niệm này làm cho hắn vô cùng kích động, hắn nhanh bước đi tới trước bản đồ, hắn cảm thấy mình đã nhìn thấu ý đồ thật sự của Lý Khánh An.
Hiện nay trong mười lăm vạn đại quân mà Lý Hanh lưu lại ở Trung Nguyên, ngoại trừ ba vạn quân Hán Trung của Lý Hoán, còn có hai vạn quân Hà Đông của Đồng Tần. Còn có ba vạn quân của minh, thêm nữa chính là bảy vạn đại quân của Hứa Thúc Ký. Hứa Thúc Kỷ bây giờ là Hoạt Bộc tiết độ sứ. Trên thực tế phạm vi mà hắn quản hạch còn bao gồm năm châu Biện. Tào, Tống. Duyện. Từ. Trong bốn cánh quân phiệt. Hứa Thúc Ký mới là đệ nhất đại thế lực. Quân đội nhiều nhất, phạm vi thế lực rộng nhất.
Người mà Lý Khánh An phải đối phó trước nhất chắc là hắn chứ không phải minh, nếu như tiến công mình trước, ắt sẽ đả thảo kinh xà. Đem Hứa Thúc Ký ép sang An Lộc Sơn ở Hà Bắc, hoặc là chạy đến nương nhờ Ngô vương Lý Lân. Vì vậy Lý Khánh An mới phải cần Lý Quang Bật giữ ổn mình trước.
Hẳn là như vậy rồi. Quý Quảng Sâm lạnh lùng cười lên. Lý Khánh An có xảo quyệt đến đâu. Cũng không thoát khỏi mắt của minh, hắn chẳng phải cũng hi vọng như vậy ư?
Bây giờ điều hắn cần nhất chính là thời gian, nếu như có thể kéo dài thêm được nửa tháng. Lý Hanh ắt sẽ tiến công Kinh Tương rồi. Lúc đó hắn bèn có thể từ phía bắc giáp công, vừa có thê thoát khỏi sự uy hiếp của Lý Khánh An. Đồng thòi cũng lập hạ được một công tích lớn. Lý Hanh rất có thể sẽ để hắn đến trấn thù Kinh Tương.
Đúng lúc này, một xích hầu đến báo: "Bẩm báo tướng quân, bọn thuộc hạ phát hiện một toán đại quân, men theo phía bắc Hoàng Hà đi qua. Hành quân về hướng Hoạt Châu.
“Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của ta.”
Quý Quảng Sâm cả mừng khôn xiết, ý đồ của Lý Khánh An thật sự đã bị hắn nhìn ra rồi. Bọn họ quả nhiên là muốn giữ ốn mình, còn đại quân thì đi thu hàng quân đội của Hứa Thúc Kỷ.
Hắn lập tức viết một bức thư. Giao cho một viên thân binh nó: “Ngươi tốc đi Trần Lưu. Đem thư này giao cho Hứa Thúc Ký, nói với hắn nhất định phải cẩn thận Lý Khánh An tập kích.”
Quý Quảng Sâm chắp tay ra sau từ từ đi đến trước đại trướng, nhìn vào phương bắc thì thào lâm bấm: “Đi đánh đi. Đánh đến một tháng trời đi. Lúc đó ta đại sự đã thành.”
Ngay trước khi mạc liêu Thái Kinh Luân do Lý Quang Bật phái ra xuất sử Huỳnh Dương, hai vạn đại quân của Lý Quang Bật lại đã lăng lặng rời bò Lạc Dương, vòng qua huyện Đãng Phong ở phía nam. Men theo con đường nhỏ của Tung sơn vòng sang hướng bắc. Đại quân trực tiếp vồ sang Huỳnh Dương, hai vạn kỵ binh ngày phục đêm đi, không đi quan lộ, chuyên lựa những tiểu lộ hẻo lánh vắng người, chi hai ngày sau. Đại quân bèn đã đến được trong một vùng đồi núi cách Huỳnh Dương ngoài xa ba mươi dặm. Nơi đây là vùng đồi núi nhắp nhô, cốc sâu động nhiều, rừng cây rậm rạp, quan lộ gần nhất cũng ở xa hai mươi dặm. Vị trí vô cũng hẻo lánh, chi có một tiểu thôn trang với hơn một trăm hộ người ờ, tên là thôn Hoàn Thúy, ít có dấu chân người lui tới.
Lúc này trời đã sắp sáng. Lý Quang Bật bèn hạ lệnh hai vạn quân đóng quân ngay tại chỗ, lại phái ra mấy trăm viên xích hầu khắp nơi phong tòa tin tức. Vùng này cách huyện Huỳnh Dương đã rất gần rồi, một khi bị Quý Quảng Sâm phát hiện, thì hắn rất có thế sẽ mọi nô lực bò công trước đó đều trờ thành dã tràng.
Lý Quang Bật đứng ở trước bản đồ, ti mi nghiên cửu tuyến đường tiến quân. Phương án hành động lần này do hắn đề ra. Đã được sự phê chuẩn của Lý Khánh An. Ngay từ trước khi rời khỏi Trường An. Lý Quang Bật bèn đã ti mi nghiên cứu qua mấy vị tướng lĩnh này của Lý Hanh. Tên Lý Quảng Sâm này xuất thân là khoa võ cử quân sự mưu lược, thông thuộc binh thư, nghe nói rất có mưu trí. Hơn nữa bộ dạng dung mạo tuấn mỹ, dáng người thon dài cao ráo, được xưng tặng đệ nhất mỹ nam tứ trong quân Trường An.
Nhưng Lý Quang Bật lại chú ý nhiều hơn đến nhược điểm của hắn. Nhược điểm của hắn rất dề thấy, hắn lưu lại trong kinh một thời gian dài. Trên căn bản là không có kinh nghiệm thực chiến sì. Hơn nữa người này khá tự phụ. Thưởng hay xem thưởng tướng lĩnh biên quan, năm Thiên Bảo thứ sáu An Tư Thuận ở Trường An mừng thọ, mòi khắp các võ tướng Trường An. Gần như tất cả mọi người đều đi cả. Duy chì tên Quý Quảng Sâm này không có đi. Hắn không chi một lần công kích An Tư Thuận, công kích Ca Thư Hàn.
Đối với những lão soái như An Tư Thuận và Ca Thư Hàn còn xem thưởng, huống chi lại là mình. Lý Quang Bật bèn nắm lấy nhược điểm của Quý Quáng Sâm. Đặc biệt phái mạc liêu nói lắp Thái Kinh Luân đi giao thiệp với Quý Quảng Sâm. Đế dẫn dụ sự kiêu căng trong lòng hắn.
Lúc này, Thái Kinh Luân ắt hẳn đã đến huyện Huỳnh Dương rồi, Lý Quang Bật bèn đợi đến trời tối, lúc này, mấy viên thân binh đã dẫn thôn trường của thôn Hoàn Thúy đi vào.
Thôn trường họ Trần, tuổi trạc khoảng năm mươi mấy tuổi, vô cùng thành thật đôn hậu. Hắn đi vào bèn quỳ xuống nói: “Tiều dân Trần Tam Lang khấu kiến tướng quân.”
“Trần thôn trường xin đứng lên!”
Lý Quang Bật cười ha hả nâng hắn dậy, nói: “Trước hết thôn trường xin cử yên tâm. Quân An Tây bọn ta lúc nào cũng quân ký nghiêm minh, tuyệt không gây hại dân chủng.”
“Tiểu dân tin tường, quan binh đến nay chẳng mảy may xâm phạm thử gì.”
Lý Quang Bật cười xòa. Lại hòi: “Vậy các ngươi sinh sống bằng nghề gì. Có người ngoài thưởng đến không?”
“Hồi bầm tướng quân, chúng tôi nơi này tên là Hoàn Thúy cốc, cốc sâu rừng rậm. Thịnh sản dược liệu, người trong thôn chúng tôi đều sống nhờ vào hái thuốc, mỗi mười ngày bèn sẽ đi huyện Huỳnh Dương mua thuốc, thuận tiện thu mua một số nhu yếu phẩm thưởng ngày, thông thưởng người ngoài rất ít khi đến nơi này của chúng tôi, chi thinh thoảng có dược thương và người bán rong đến.”
“Vậy dược thương và người bán rong đến qua chưa?” Lý Quang Bật lại hỏi.
“Dược thương đã có một tháng không đến rồi. Người bán rong ngày trước mới đi. Lần tiếp theo đến ít nhất phải là ba ngày sau rồi.”
Lý Quang Bật gật đầu. Hắn trầm tư trong chốc lát. Lại hỏi: “Từ nơi này đi Huỳnh Dương; Các ngươi đi như thế nào?”
Thôn trường nói: “Chúng tôi thưởng thì lên quan đạo trước, men theo quan đạo đi Huỳnh Dương, tuy rằng là đi vòng một chút, nhung quan đạo đường xá bằng phẳng. Lại nhanh hơn. Nhiều nhất là một canh giờ rười là đến rồi, nếu không muốn đi quan lộ, vậy thì đi tiểu lộ, tuy rằng gần. Nhưng lại rất hao giờ, phải mất hai canh giờ mới tới.”
Lý Quang Bật nghe nói có tiểu lộ, không khỏi trong lòng mừng rờ, vội vàng truy vấn nói: “Tiểu lộ có thể đi ngựa không?”
“Được, chúng tôi đều là cưỡi ngựa đi đến Huỳnh Dương, chi là có một đoạn đường cần phải dắt ngựa cuốc bộ mười dặm.”
Lý Quang Bật lập tức đã đưa ra quyết định, hắn bèn nói với thôn trưởng: “Thôn trường có thể tìm giúp bọn ta hai người dẫn đường. Đêm nay dẫn bọn ta đi Huỳnh Dương, sau khi xong việc ta sẽ thưởng công hậu hĩnh cho các ngươi.”
“Không thành vấn đề. Con trai ta thưởng xuyên đi đường nhỏ đi Huỳnh Dương, để nó dẫn tướng quân đi đến đó.”
Hai vạn kỵ binh đã nghi ngoi tu chinh một ngày ở thôn Hoàn Thúy, trời vừa nhá nhem tối. Hai vạn đại quân dưới sự dẫn lối của người dẫn đường, hùng dũng hiên ngang xuất phát về hướng Huỳnh Dương.