Thành Đô, quân đội của Lý Hanh đã đến ích Châu sắp được một tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, Lý Hanh vẫn luôn biểu hiện khá lặng lẽ, hắn tựa hồ như đã hấp thu bài học của việc làm thái tử nhiều năm trước, luôn ở trong quân doanh ở ngoại thành, không đi bái phông bất kỳ quan viên nào của Thành Đô, củng không đi gặp riêng Cao Tiên Chi tay nắm quân quyền, mỗi ngày chạng vạng, hắn củng đều đi đến Nam Minh cung đúng hẹn. Củng không vào cung. Cứ ở ngay trước cung môn quỳ phịch xuống, nghẹn ngào nói một tiếng: “Chúc phụ hoàng cơ thể khỏe mạnh!”
Hắn mỗi ngày quỳ một cái, nắng mưa không đổi, quả thật củng giành được rất nhiều lời khen ngợi truyền miệng của dân chúng. Hôm nay lại là hoàng hôn. Lý Hanh củng giống như thường ngày vậy, cỡi xe đi đến trước Nam Minh cung. Hắn đi xuống cung điện, đi đến trước cung môn. Mấy trăm viên thị vệ bảo hộ ở hai bên trái phải của hắn. Cảnh giác nghe ngóng tình hình xung quanh. Lúc này, Lý Hanh chậm rãi quỳ xuống, hướng về phía tầm cung của phụ thân ở Nam Minh cung, cung kính dập đầu một cái. Chảy nước mắt nói: “Chúc phụ hoàng luôn vừng chãi, thiên thu muôn đời!”
Trước Nam Minh cung bèn là một con phố lớn khang trang, là trục đường chính chù yếu của Thành Đô. Người qua ké lại. Náo nhiệt phi thường. Lý Hanh ở trước cung môn quỳ xuống, lập tức đã gây sự bao vây xúm xít của vô số người ở đằng xa. Trong đám đông bàn tán xôn xao, đa số đều là những lời lẽ khen ngợi.
“Đáng quý cho một tấm lòng hiếu thảo của hắn. Đã một tháng rồi còn gì. Ngày nào củng đều đến bái kiến phụ thân, hôm qua mưa lớn như vậy; Không ngờ hắn củng đến. Không tổi! Không tổi! Trăm điều thiện hiếu làm đầu a!”
“Ta củng nghe nói hắn ở Trường An danh tiếng không tốt. Hôm nay xem ra. Lời đồn ở Trường An củng chưa chắc là thật, chính là sự thành khẩn như vậy, muốn giả củng không thể nào giả được.”
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, một chiếc xe ngựa từ bên cạnh băng qua. Trong xe ngựa là Nam Đường hữu tướng Thôi Viên vừa mới thay thế Dương Quốc Trung; Hắn củng vừa mới hạ triều chuân bị hồi phù, đi ngang nơi này, vừa lúc nhìn thấy Lý Hanh ở trên phố lớn quỳ bái Lý Long Cơ, Thôi Viên không khỏi cười lạnh một tiếng, những cử chi hành động của Lý Hanh làm hắn thấy kinh tờm. Tại sao lại không vào trong quỳ, lại phải ở ngay giừa chốn đông người qua lại mà quỳ gối, đây là làm cho ai xem chứ?
Thôi Viên không cảm với tên Lý Hanh này lắm. Nhất là hắn không phải là dòng chính của Lý Hanh. Lần này Lý Hanh đến Thục, dẫn theo chín mươi mấy viên trọng thần Bắc Đường, bao gồm những nhân vật trọng yếu như Vương Củng. Lý Lân. Lệnh Hồ Xung v. V... Những người này đều đã từng là tướng quốc chính sự đường của Bắc Đường. Nếu vậy một khi Lý Hanh đãng cơ, hắn sẽ trọng dụng minh không?
Trong lòng Thôi Viên vừa khinh khi Lý Hanh, đồng thời lại tràn đầy sự lo lắng. Hắn biết rằng đám người Vương Củng và Lệnh Hồ Phi đều âm thầm hoạt động ở Thành Đô, đã kết giao rất nhiều đại thần, hắn còn vì việc này mật báo với Lý Long Cơ, nhung Lý Long Cơ đã hôn dung củng cực, lại nói với mình rằng. Lý Hanh sớm muộn củng sẽ đăng cơ, hắn kết giao đại thần củng là bình thường, điều này làm cho Thôi Viên không còn gì đê nói.
Thôi Viên nhìn vào màn biểu diễn như tấu hài của Lý Hanh, hắn lắc lắc đầu, bèn mệnh xe ngựa gia tăng tốc độ, rời khỏi Nam Minh cung.
Phủ đệ của Thôi Viên cách Nam Minh cung không xa. Đi mấy con phố bèn đến nơi. Xe ngựa từ từ dững lại trước cửa phù. Lúc này, một gia nhân tâm phúc chạy vội lên trước bẩm báo nói: “Thôi tướng quốc, Trường An có thư đưa đến.”
Thôi Viên sừng người lại. Hòi: “Là thư do ai đưa tới?” Gia nhân thấp giọng nói: “Trường An Thôi nhị lão gia!”
Thôi nhị lão gia chính là Thôi Hoán, là tộc huynh của Thôi Viên, trong lòng Thôi Viên cả kinh, vội nói: “Thư đang ở đâu?”
“Thu đã đưa đến nội thư phòng của lão gia.”
Thôi Viên gật gật đầu. Bèn rào bước đi nhanh vào trong phũ. Hắn đi đến trong nội thư phòng, trên bàn của thư phòng có đật một lá thư. Hắn nhặt thư lên. Trên thư da viết rất đơn giản: Thân gửi đệ Thôi Viên, vừa nhìn bèn là bút tích của Thôi Hoán, đây còn là lần đầu tiên trong năm nay Thôi Hoán viết thư cho hắn.
Trong lòng Thôi Viên dường như có chút cám giác, hắn bóc thư ra xem. Nội dung của thư không nhiều, chính là thương lượng với hắn về việc tế bái mười năm của gia tộc vào tháng giêng năm sau. Thôi Hoán hi vọng Thôi Viên đến lúc đó củng có thể trở về Trường An một chuyến.
“Quay về Trường An một chuyến?” Thôi Hoán trờ nên trầm tư, hắn chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn vào từng mành xanh thẳm ngoài cửa sổ. Trong mắt như có chút nghĩ ngợi.
Lý Hanh bái phụ thân xong, bèn lại trờ về trong đại doanh. Lúc này trời đã tối rồi, Lý Hanh đồi sang một bộ y phục khác, ngồi bên chiếc bàn nhỏ từ tốn uống trà. Hắn biết rằng rất nhanh sẽ có một người đến bái kiến hắn. Hắn giữa trưa nhận được tin tức, mật sứ của huynh đệ Lý Lân của hắn đã đến Thành Đô, lập tức sẽ đến quân doanh ngay, hắn không hề vội vã, chậm rãi đúng đinh uống trà. Trong lòng thì lại tính toán kế hoạch của bước tiếp theo.
Lý Hanh đương nhiên sẽ không thật sự chúc phúc phụ hoàng sống lâu trăm tuổi, hắn đến Thành Đô là đến ngồi vị trí nào? Chăng phải làm thái từ gì gì đấy. Hắn đường đường là hoàng đế Bắc Đường, lại chạy đến Nam Đường làm thái tử. Đây không phải để người ta cười nhạo ư? Hắn sờ dĩ không chịu vào thành, chính là muốn trực tiếp vào thành xưng đế.
Lý Hanh đến Nam Đường đã gần một tháng rồi, tuy hắn không ra thành, nhưng những người tâm phúc Vương Củng và Lệnh Hồ Phi của hắn đã bí mật hoạt động, không chi rất nhiều đại thần đều nguyện lòng ủng hộ hắn. Thậm chí ngay cả Cao Tiên Chi tay nắm trọng quân củng đã tỏ thái độ, hắn ủng hộ Nam Đường hoàng đế, cho dù là ai đãng cơ hắn củng úng hộ, củng chính là nói. Hắn sẽ không tham dự vào chuỗi tranh đấu hoàng vị.
Có được câu nói này của Cao Tiên Chi. Lý Hanh bèn hoàn toàn yên lòng. Theo thời gian trôi qua được một tháng, thời cơ củng đã từ từ chín mùi. Bây gỡ hắn vẫn là chờ đợi một cơ hội cuối củng, một khi điều kiện thực hiện, bèn là thòi cơ động thủ đã đến.
Lúc này, ngoài trướng đã truyền đến tiếng chạy gấp của thị vệ, k Lý Hanh đứng phất dậy, khẩn trương nhìn ra ngoài trướng, thị vệ nhanh bước chạy đến bẩm báo nói: “Điện hạ, hắn đến rồi!”
“Được! Mau mau mời hắn vào.”
Người đến là đặc sứ của Ngô vương Lý Lân. Thập lục lang Lý Lân là do Quách Thuận Nghi sinh ra, từ nhỏ mẹ mất, bèn do Lý Hanh nuôi dưỡng hắn lớn lên. Ôm ấp hắn mà ngủ. Hai người tuy danh nghĩa là huynh đệ, nhung tình như phụ tử. Lý Hanh sau khi đăng cơ ở Trường An. Bèn sớm đã nhận được thư mật của Lý Lân. Úng hộ huynh trường làm hoàng đến Bấc Đường, lần này Lý Hanh chuyển đến Nam Đường, hắn càng hi vọng huynh đệ có thể ủng hộ hắn đăng cơ, thư thân bút đã viết đi rồi, hắn luôn chờ đợi sự phúc đáp chính thức của huynh đệ.
Lát sau. Đặc sứ của Lý Lân được dẫn vào trong đại trướng, chi thấy sứ đến mắt phụng mũi dài. Khí vũ bất phàm. Lý Hanh nhất thời ngây người. Hắn gặp qua người này. Hơn nữa rất quen thuộc, sứ đến lại là Lý Thái Bạch nôi danh khắp thiên hạ.
Sứ đến quả thực là Lý Bạch, Lý Bạch từ sau khi rời khôi Trường An du lịch khắp nơi, sau khi từ Tề Lỗ trờ về, bèn lại đi Hàng Châu phúng điếu Hạ Tri Chương, hắn thích cành sắc Giang Nam, bèn lưu lại định cư thời gian dài ở một vủng Giang Nam. Lý Lân nghe nói Lý Bạch sống ở Giang Nam. Hắn bèn phái người đi tới mời Lý Bạch xuất thế làm quan, nhưng bị Lý Bạch uyển chuyền từ chối, Lý Lân không hề bỏ cuộc, lần thứ hai lại phái người lui đến, vẫn là bị khéo léo từ chối, khi lần thứ ba Lý Lân đích thân đi đến Dư Hàng, cuối củng đã đánh động được Lý Bạch thường ngày uất ức bất đắc chí. Lý Bạch cám động trước thành ý của hắn. Bèn nhận lời làm mạc liêu của hắn. Xuất thế phò trợ Lý Lân.
Lần này sự tình trọng đại, thêm vào đó Lý Bạch chính là lớn lên ở Ba Thục. Lý Lân bèn phái Lý Bạch xuất sứ Thành Đô, thay hắn hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này.
Lý Bạch tiến lên khom người thi lễ nói: “Mạc liêu Lý Bạch dưới trướng Ngô Vương tham kiến thái tử điện hạ!”
Lý Hanh vội vàng trả lễ cười nói: “Thì ra là Thái Bạch tiên sinh, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi nhi?”
Lý Bạch CũNG cười nói: “Lần gặp mặt cuối cũng là ở năm Thiên Bào thử sáu. Chúng ta gặp nhau trên yến tiệc năm mới của Hưng Khánh cung, thoáng chốc đã qua tám năm. Điện hạ phong thái vẫn như xưa a!”
“Đâu có! Ta là từng năm một già đi chứ!”
Lý Hanh ha hả cười lớn. Vội vàng xua tay nói: “Thái Bạch tiên sinh, xin mời ngồi đi!”
Lý Bạch củng không khách sáo, ngồi xuống, không đợi Lý Hanh mờ lời. Hắn bèn lấy ra một lá thư đặt trên bàn. Đấy cho Lý Hanh: “Đây là thư thân bút của Ngô vương điện hạ. Xin điện hạ xem qua.”
Lý Hanh vội vàng mờ thư ra. Tì mi xem qua. Trong thư Lý Lân không chi minh xác tỏ rõ ủng hộ hắn làm đế, còn nguyện lòng xuất binh tây tiến, phối hợp hắn củng chung tay tiêu diệt Kinh vương Lý Mạo.
Lý Hanh trong lòng mừng rờ, vuốt râu cười dài nói: “Ta biết ngay rằng huynh đệ của ta sẽ không để ta thất vọng.”
Lý Bạch củng khẽ cười nói: “Ngô vương còn có lời nhắn muốn ta mang cho điện hạ.”
“Ngươi nói mau. Lời nhắn gì?”
“Ngô vương nói Ba Thục nằm lọt thỏm một vủng cô lập, không có lợi cho thực lực lớn mạnh, củng không có lợi cho sự khống chế đối với Giang Nam. Hắn hi vọng điện hạ có thể sớm ngày dời đô Kinh Tương. Lợi dụng cơ hội Bắc Đường đối phó An Lộc Sơn. Không rảnh tay nam cố, mà quảng thu lương thực, huấn luyện binh giáp, lúc đó mới có thê đối kháng với Bắc Đường, hi vọng điện hạ đừng nhất thời nóng vội bắc công Trường An. Bây giờ chúng ta vẫn còn một khoảng rất xa không phải là đối thù Lý Khánh An.”
Nhắc đến tên của Lý Khánh An. Nét mặt của Lý Bạch thoáng qua một nét không tự nhiên, hắn và Lý Khánh An có mối giao cũ. Bản thân hắn không hi vọng Lý Lân đối kháng với Lý Khánh An. Tốt nhất là song phương thỏa hiệp, vạch sông mà trị, nhưng theo sự phát triên của thời cục, theo việc Lý Lân ủng hộ Lý Hanh. Lý Bạch củng từ từ hiểu ra. Chung sống hòa bình chi là một giấc mộng mà thôi, nhiều nhất chi có thề là thời gian kéo dài ra phía sau.
Lý Bạch trong lòng thờ dài. Bèn tiếp tục nói: “Điện hạ. Đây là lời nhắn của Ngô vương, điện hạ có thể phái người đi xác minh lại.”
“Ta nghĩ không cần đâu!”
Lý Hanh khoát tay áo cười nói: “Ta tin ở tiên sinh, tiên sinh dọc đường vất vả rồi, ta đã sắp xếp xong nơi ăn chốn ở mời tiên sinh đi nghi ngơi đi!”
Nói xong, hắn lại căn dặn thị vệ nói: “Hãy hầu hạ Thái Bạch tiên sinh thật chu đáo, không được có chút chênh mảng nào!”
Thị vệ một tiếng đáp ứng. Bèn lệnh Lý Hanh lui xuống. Lý Hanh chắp tay ra sau nhìn vào bóng dáng Lý Bạch đi xa. Hắn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lập tức quay về trướng viết một lá thư. Giao cho Lý Phụ Quốc luôn đứng sẵn ở phía sau hắn nói: “Lập tức phái người đem lá thư này đưa đi Dương Châu cho Ngô vương.”
Lý Phụ Quốc đáp ứng một tiếng, cầm lấy thư vội vã đi khỏi. Trên thực tế. Lý Hanh căn bản là không tin tường lời nhắn của Lý Bạch, hắn phải phái người của minh đi xác minh, hắn mới có thể tin tường.
An bài xong việc của Lý Lân. Lý Hanh lúc này cuối củng củng đã hạ quyết định, thời cơ một khi chín mùi. Hắn sẽ không có chút do dự nào nữa. Bây giờ thời cơ đã chín mùi rồi.
Hắn từ cái rương bên người lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đàn. Mờ nó ra. Bên trong là một viên minh châu to bằng trứng bồ câu. Hắn cần thận dủng ngón trò và ngón cái kẹp viên minh châu này lên. Nhìn kỹ qua ánh sáng. Minh Châu long lanh lóe ra ánh sáng xanh, nhung nếu như nhìn kỹ hơn. Thì sẽ phát hiện, ở bên trong minh châu, giấu đi một cây kim ngắn to.
Lý Hanh lại đem minh châu cẩn thận để lại trong hộp, triệu đến một thị vệ tâm phúc của hắn. Đem chiếc hộp đưa cho hắn nói: “Ngươi tốc đi Nam Minh cung tìm đến Ngư Triều Ân. Đem cái này giao cho hắn. Cái gì củng không cần nói. Hắn tự nhiên sẽ hiểu rõ.”
Thị vệ đón lấy hộp gỗ bèn ra khỏi trướng, lúc này Lý Hanh trong lòng trờ nên kích động, giờ khắc mong chờ này cuối củng củng đã đến. Hắn lập tức đứng dậy hạ lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta. Đại quân làm tốt việc chuẩn bị tác chiến, sẵn sàng đợi lệnh!”
Nam Minh cung. Lý Long Cơ đã chuẩn bị đi ngủ. Từ sau khi Lý Hanh nhập Thục, vấn đề nối nghiệp của hắn cuối cũng đã được giải quyết, một việc đại sự nóng vội nhất trong lòng Lý Long Cơ củng có thể bò xuống rồi. Mà chính sự hắn củng không xen vào nữa. Toàn bộ giao hết cho Thôi Viên. Trong kế hoạch của hắn. Chi cần Lý Hanh ở Thành Đô sau khi thích ứng được ba tháng. Hắn bèn có thể đem chính vụ đại quyền toàn bộ chuyên giao cho Lý Hanh, đế hắn làm thái từ giám quốc, lúc đó giữa hắn và con trai đã không còn mâu thuẫn gì nữa. Bèn có thể yên tâm mà làm hoàng đế của hắn. Cuối củng mới mặc sức hưởng thụ thêm mấy năm.
Củng chính vì có nguyện vọng tốt đẹp như vậy; Tâm trạng của Lý Long Cơ đã trờ nên thoải mái thả lõng, giấc ngủ củng từ từ khôi phục lại bình thường. Nhưng sự đa nghi đối với người xung quanh của hắn lại càng lúc càng nặng hơn. Từ sau khi bủng nồ việc Lý Uyển và Dương Quốc Trung muốn hại hắn. Lý Long Cơ bèn không còn tin tường bất kỳ ai bên cạnh, lòng đa nghi làm cho trong lòng hắn tràn đầy sự giết chóc, cung nữ và hoạn quan hầu hạ hắn hễ có chút sơ xuất, bèn lập tức xử từ.
Lúc này Lý Long Cơ đã dủng nước nóng ngâm chân xong, hai cung nữ quỳ trước mặt hắn. Kinh hồn khiếp đảm mà dủng vải bạch điệp dày dày lau chân cho hắn. Vốn dĩ Lý Long Cơ là dủng tơ lụa lau chân, nhung tính hút nước của lục không tốt. Chân cử lau không khô, vì vậy hắn mấy lần tức giận giết người.
Ban nãy nội thị giám lệnh Ngư Triều Ân xin phép hắn rồi. Có thể sửa lại dủng vải bạch điệp hoặc vải bố mảnh lau chân cho hắn. Lý Long Cơ đã đáp ứng rồi. Tối hôm nay chính là ngày đầu tiên dủng vải bạch điệp lau chân cho Lý Long Cơ, loại vải bạch điệp này là Phu Mông Linh Sát vào mười mấy năm trước đang còn nhậm chức An Tây tiết độ sứ tiến cống cho triều đình, là vải bạch điệp do Ai Cập sản xuất, từ đó đến nay vẫn chưa có dịp sử dụng.
Loại vải bạch điệp này không giống như vải bạch điệp của Cao Xương, vô củng mềm mịn. Sức hút nước rất mạnh. Lý Long Cơ cảm thấy rất thoải mái, hắn lúc này mới phát hiện vải lau chân cho hắn không giống với lúc trước, bèn hòi: “Đây là thử gì?”
Một cung nữ hốt hoảng nói: “Hồi bầm thánh thượng, đây là vải bạch điệp của An Tây!”
Đây củng là số của người cung nữ này, nàng không biết Lý Long Cơ đối với hai chừ "An Tây này nhạy cảm đến mức độ nào, Lý Long Cơ nghe được hai chừ An Tây, mắt hắn bỗng chốc bắn ra một làn hung quang. Hung tợn dán mắt vào cung nữ: "Ngươi ban nãy nói gì?"
Hai cung nữ đều sợ đến mức hồn phi phách tán. Hàm răng phát ra tiếng "cạc cạc! Cả một câu củng nói không ra lời. Lý Long Cơ nổi giận đủng đủng, một cước đá văng hai cung nữ. Quát lên phẫn nộ: "Lôi ra ngoài, loạn côn đánh chết!"
Từ bên ngoài xông ra mười mấy tên thị vệ, bọn họ động tác vô củng thuần thục, túm lấy tóc của hai cung nữ bèn lôi ra bên ngoài. Hai cung nữ sợ đến tê người ngã xuống. Ngay cả tiếng xin tha củng không có chi là trong cố họng phát ra tiếng kêu câm "a! A! Mười mấy cung nữ khác đứng ở hai bên đều đã bi ai nhiều hơn cả sự nguội lạnh, các nàng đồng loạt quay đầu lại. Đối diện với bức tường nước mắt chảy đẫm cả khuôn mặt. Tiếp theo thì chắc là đến lượt các nàng rồi.
Lúc này đến lượt hai cung nữ khác đến hầu hạ. Bọn nàng không dám nói một câu nào, đi lấy nước mới cho Lý Long Cơ ngâm chân, và đã lau rửa sạch sẽ cho hắn. Có lẽ là do đã giết chết hai người. Lý Long Cơ có chút mệt rồi, hắn bèn dưới sự hầu hạ của chúng cung nữ đi lên giường. Lúc này, Lý Long Cơ chi chi vào một người cung nữ trong số đó tên là Huân Nương, muốn nàng ở lại hầu tầm. Cho dù Lý Long Cơ đã không thề hành phòng nữa. Nhung hắn đối với nữ nhân vẫn còn sờ hữu sự dục vọng mành liệt, hắn sẽ dủng một phương thức đặc biệt để thỏa mãn dục vọng của hắn.
Các cung nữ nhìn Huân Nương một cái đầy thương hại. Đều đồng loạt lui đến gian ngoài. Lúc này, Lý Long Cơ từ trong chiếc rương trong giường lấy ra một cây roi. Híp mắt lại quan sát người cung nữ chi có mười sáu tuổi này, trong mắt đã tràn đầy nụ cười tà ác.
Huân Nương tự biết là không thể may mắn thoái khỏi, nàng lần cuối lưu luyến nhìn bầu trời bên ngoài cửa một cái, tháo bò đai lưng, váy bào từ trên người nàng tụt xuống, để lộ ra một ngọc thể trắng trèo nõn nà. Lúc này, mắt của Lý Long Cơ từ từ bắt đầu trờ nên đỏ ngầu. Hắn nỡ nụ cười gian tà vung roi lên. "Bác! Một tiếng giòn vang, mang theo tiếng kêu thê thảm của một nữ nhân.
Ngư Triều Ân là vào canh một lặng lẽ đi vào tầm cung của Lý Long Cơ, Lý Long Cơ đã ngủ say, Huân Nương máu thịt be bét ngất lịm dưới mặt đất. Trên cổ quấn lấy một cây roi da. Theo tình hình thông thường, cung nữ này có lẽ đã không còn hơi thờ nữa. Ngư Triều Ản không chú ý đến nàng. Mà là từng bước từng bước đi tới Lý Long Cơ đang ngủ say trên giường.
Nhưng người cung nữ hôm nay lại xuất hiện ra một chút sự cố ngoài dự đoán. Lý Long Cơ đã không còn sức lực nữa. Làm cho người cung nữ này không bị thắt cố chết, nàng chì là ngất lịm đi thôi, mà lúc này nàng đã thức tinh, nàng bị tiếng bước chân khe khẽ của Ngư Triều Ân làm tinh lại. Nàng nín chặt hơi thờ, vô củng kinh hoàng lén nhìn trộm Ngư Triều Ân. Chi thấy hắn chậm rãi từ trong lòng lấy ra một hạt châu, minh châu tòa ra ánh sáng xanh ánh dịu.
Trong ánh sáng xanh tối tăm. Mặt của Ngư Triều Ân phảng phất rùn rợn như ma quỷ vậy, hắn từ trong hạt châu từ từ rút ra một cây kim. Chiếc kim rất ngắn rất to, phảng phất trong đó đổ đầy chất lỏng. Ngư Triều Ân đi tới trước mặt Lý Long Cơ, hắn chãm chú nhìn Lý Long Cơ một lúc lâu, đột nhiên giơ kim lên. Đâm về trán của Lý Long Cơ. Đúng vào khoảng nháy mắt đó, Huân Nương ngã trên mặt đất sợ đến “a!” Một tiếng ré lên. Giọng rất nhỏ, nhưng đối với Ngư Triều Ân lại như sét đánh giừa trời quang, hắn run tay một cái. Độc châm trong tay rơi ngay trên mật của Lý Long Cơ, hắn giống như trúng phải thuật định thân mà như bị đông cứng lại. Lúc này, Lý Long Cơ chợt mờ to mắt ra ngay, hắn đã nhìn thấy Ngư Triều Ân đang làm ra tư thế thích sát mình.
“Có thích...”
Lý Long Cơ kêu lên. Vẫn còn chưa kêu xong. Ngư Triều Ân đột nhiên vồ tới như điên, bóp chặt lấy cổ của Lý Long Cơ, bịt lấy miệng của hắn. Lý Long Cơ ra sức giãy dụa, kêu lên ư ư. Mắt thấy Ngư Triều Ân sắp không giữ được nữa. Đúng lúc đó, Huân Nương đột nhiên đứng dậy, dủng roi da quấn lấy cổ của Lý Long Cơ, Ngư Triều Ân cà mừng, hắn hung hãng siết chật lấy roi da. Hai chân của Lý Long Cơ đang liều đá loạn xạ. Bên ngoài truyền đến tiếng chạy dồn dập của thị vệ, có người đang la to: “Bao vây tẩm cung, không cho thích khách chạy thoát!”
Sự giãy dụa của Lý Long Cơ càng lúc càng mạnh, trong lòng của Ngư Triều Ân đã bắt đầu tuyệt vọng, nhung ngay lúc này, Huân Nương đã nhặt lên độc châm bên cạnh, nàng đâm mạnh một cái, độc châm đâm thẳng vào huyệt thái dương của Lý Long Cơ.
Cuối củng. Thân người của Lý Long Cơ từ từ mềm nhũn...
Mủng bảy tháng bảy năm Thiên Bảo thứ mười bốn lịch Nam Đường, Lý Long Cơ bị một cung nữ giết chết, bất hạnh băng hà. Lý Hanh vào lúc rạng sáng canh tư. Dưới sự hộ tống của ba nghìn thiết giáp kỵ binh đăng cơ ở Nam Minh cung, bá quan triền kiến. Cao Tiên Chi phát biêu thanh minh, ủng hộ Lý Hanh đăng cơ, Lý Hanh lập tức hạ chi. Tôn Lý Long Cơ miếu hiệu là Huyền Tông, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày hạ táng vủng ngoại ô Thành Đô.
Từ đó, Lý Hanh cuối củng đã xưng đế ở Nam Đường. Đối kháng với Bấc Đường, đồng thời hắn lại hạ chi, mệnh Kinh Châu Lý Mạo tiến Thuộc kinh triều kiến.
(Lý Bạch trên lịch sử quả thực đã đến nương nhờ Lý Lân, trờ thành mạc liêu của hắn. Sau này củng vì việc này mà bị giáng tội lưu đày đến Dạ Lang, dọc được được đặc xá.)