Thượng Gia Tố quả thật là có ý định nam hạ Sindh, hắn nắm rất rõ thực lực của quân Đường, Sau một trận chiến thành Thả Mạt, hắn đối với Lý Khánh An bèn nảy sinh ra một sự khiếp sợ bẩm sinh, hắn biết mình không phải là đối thủ của Lý Khánh An, hắn càng hiểu rõ chiến dịch Thổ Hỏa La lần này phần thắng của quân Thổ Phồn không cao, hắn bèn muốn đi Sindh, mở mang một vùng trời đất mới.
Nhưng quân lương không đủ lại níu giữ lại chân sau của Thượng Gia Tố, hơn nữa quân Đường đã phái đại đội nam hạ, chặt đứt đi con đường chủ yếu thông đến Sindh, làm cho giấc mơ Sindh của hắn trở nên không chân thật.
Tất cả những thứ này đều là sự hãm hại của Thượng Tức Đông Tán đối với minh, Nhắc đến Thượng Tức Đông Tán, Thượng Gia Tố bèn nghĩ đến trận chiến thành Thả Mạt khiến hắn khó gột rửa nỗi nhục, Để che giấu đi sự vô dụng của mình, hắn bèn đem trách nhiệm thất bại ở Thả Mạt đẩy lên trên đầu của Thượng Tức Đông Tán, Càng lâu ngày về sau, ngay cả bản thân hắn cũng đã tin tưởng rằng, chính là do sự bài xích của Thượng Tức Đông Tán đối với mình, mới khiến hắn gặp phải sự thất bại ở thành Thả Mạt, còn Thượng Tức Đông Tán lại dễ dàng chiếm được Thổ Hỏa La, đoạt lấy sự vinh quang lẽ ra phải thuộc về hắn.
Chính vì như vậy, Thượng Gia Tố hận Thượng Tức Đông Tán đến thấu xương, nhưng vì có được quân đường, hắn không thể không làm ra một chút thỏa hiệp đối với Thượng Tức Đông Tán, trên bề mật là nhận lời liên thủ với hắn đối phó quân Đường.
Lương thực đã đi ra rồi, lại mất rồi, Theo giải thích của Thượng Tức Đông Tán là bị quân Đường cướp đi, nhưng Thượng Gia Tố đã có thành kiến rất sâu sắc với Thượng Tức Đông Tán, hắn không tin tưởng lời giải thích của Thượng Tức Đông Tán, hắn hoài nghi là Thượng Tức Đông Tán đang đóng kịch, tự minh cướp lương thực đi.
Bây giờ quân lương chính là sinh mạng quý giá của Thượng Gia Tố, quân lương của hắn chỉ có thể duy trì hai ngày thôi, cho dù hắn cũng phái người đi khắp nơi cướp bóc, nhưng tiền của và lương thực của Thổ Hỏa La cũng đều bị Thượng Tức Đông Tán cướp sạch hết rồi, lương thực hắn có thể cướp được đối với sự tiêu hao của tám vạn người mà nói, thật sự là nhỏ nhoi không đáng kể.
Chẳng còn cách nào khác, Thượng Gia Tố chỉ đành triệu tập mở cuộc hợp với các tướng lĩnh chủ yếu, thương thào phương án cùng Thượng Tức Đông Tán nhất tề chinh phạt quân Đường ở hai ngày sau, đây rõ ràng là một quyết định rất vô tích sự, đường đường tám vạn đại quân lại phải cúi đầu với sáu vạn người.
Trên hội trường trở nên tình lặng, không ai chịu mở lời, nghe theo mệnh lệnh của Thượng Tức Đông Tán ư? Sự qua đời của tán phổ hắn vẫn còn chưa thoát khỏi hiềm nghi mà!
Chỉ có tiếng nói khàn khàn của Thượng Gia Tố vang vọng trên hội trường: “Các vị, ta cũng không muốn thế, cá nhân ta cũng hận hắn thấu xương, nhưng ta không còn cách nào, quân lương của chúng ta chỉ có thể duy trì một thời gian rất ngắn, đây là điểm yếu của chúng ta, bây giờ đã bị Thượng Tức Đông Tán nắm lấy, chúng ta chỉ có thể ứng phó hắn, làm cho có lệ, đợi khi lương thực đến tay rồi, chúng ta sẽ cao bay xa chạy đến Sindh, ở nơi đó chúng ta có thể đánh ra một chân trời mới rộng mở.”
vẫn là không ai phụ họa theo, trong lòng Thượng Gia Tố bắt đầu gióng lên hồi trống nhỏ, hắn đột nhiên ý thức được rằng, minh đã đánh giá thấp mức độ phản cảm của đại tướng thủ hạ đối với Thượng Tức Đông Tán, mọi người chính là vì hoài nghi cái chết của tán phổ có liên quan đến Thượng Tức Đông Tán, nên mới nâng đỡ hắn làm chủ soái, bây giờ hắn lại phải hợp tác với Thượng Tức Đông Tán, trong lòng mọi người dĩ nhiên là vô cùng bất mãn.
Thượng Gia Tố cười khan một tiếng, nhưng lại không tìm được lời đề nói, đúng lúc này, một binh sĩ ở ngoài cửa bẩm báo nói: “Đại soái, đặc sứ Đại Thực đã đến, bọn họ đã mang đến một vạn thạch lương thực, nói là có việc quan trọng muốn cầu kiến đại soái.”
Nghe nói có một vạn thạch lương thực tới rồi, Thượng Gia Tố bỗng chốc mừng rỡ vô cùng, một vạn thạch tuy không nhiều, nhưng cũng có thể để bọn hắn cầm cự được mười ngày rồi.
“Mau mời!” Thượng Gia Tố đích thân đi ra khỏi cửa phòng ra đón tiếp, trong đại đường đã vang lên tiếng xì xầm bàn tán, Đại Thực phái đặc sứ đến để làm gì?”
Chỉ thấy mười mấy binh sĩ dẫn theo một người Ả Rập mặc bào trắng đi vào, bên cạnh đi theo phiên dịch của hắn, Đặc sứ đó cung kính thi một lễ với Thượng Gia Tố, dùng tiếng Á Rập nói mấy câu, phiên dịch nói: “Vị sứ già này nói, hắn tên là Abu Hussgin, là pháp vụ quan của Khurasan, lần này là chịu sự sai khiên của Khurasan tổng đốc Ainur, đặc biệt đến thương nghị với tướng quân Thượng Gia Tố về chi tiết tác chiến với quân Đường..
“Đợi đã!”
Thượng Gia Tố đã cắt ngang lời nói tiếp theo của phiên dịch, hắn quay đầu nhìn chúng tướng một lát, chúng tướng đều cũng như hắn, trong mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, Thượng Gia Tố hỏi: “Bọn ta khi nào nói là muốn hợp tác với quân Đại Thực?”
Phiên dịch kia đã nói với sứ già, sứ già khó hiểu mà lắc đầu, bô bô ba ba nói ra một tràng, phiên dịch nói: “Hắn nói, Thổ Hỏa La tổng đốc Thượng Tức Đông Tán tướng quân đã đạt được sự thống nhất trong hiệp nghị hợp tác với Khalifah của bọn họ về việc đối phó với quân Đường, vì thế thân là thuộc hạ, bọn ta nên tuân thủ theo hiệp nghị mà tầng lớp bề trên đã nhất trí thông qua.”
“Chó má!” Thượng Gia Tố phẫn nộ mà chửi đổng lên: “Hắn là cái thá gì, có thể đại diện ta ư?”
Nỗi phẫn uất trong lòng hắn đã khó mà ức chế được nữa, hắn quay đầu nói với mọi người: “Các người đã nghe rồi chứ! Tên khốn nạn kia lại dám giấu chúng ta đi đạt thành hiệp nghị với Đại Thực rồi, hắn không chừng còn bán rẻ điều gì nữa, nên người Đại Thực mới nhiệt tâm như vậy, chúng ta không thể đón nhận sự hợp tác này!”
Trong đại sảnh trở nên ồn ào inh ói, mọi người ai cũng mắng lớn Thượng Tức Đông Tán bụng dạ khó lường, lúc này, đặc sứ và phiên dịch nói nhỏ bên tai vài câu, phiên dịch lại nói: “Đặc sứ nói, Thượng Tức Đông Tán đã chính thức thừa nhận đế quốc Abbsid là nước tông chủ của nước Thổ Phồn, các ngươi đều là thần dân nước phụ thuộc của đế quốc Abbsid, bọn ngươi nên nghe theo chỉ huy, không được gây sự.”
Câu nói này vừa nói ra, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, đây là sao, Thổ Phồn đã trở thành nước phụ thuộc của người khác từ khi nào?
Thượng Gia Tố đã ngẩn người ra, Thượng Tức Đông Tán không đến nỗi lại to gan như vậy chứ? Một lúc lâu sau, hắn mới trù trừ hỏi: “Ngươi nói hắn chính thức thừa nhận đế quốc Abbsid làm tông chủ quốc của Thổ Phồn, ngươi lại có chứng cứ gì chứ?”
Sứ giả phảng phất đã nghe hiểu lời của hắn, từ trong lòng lấy ra một lá thư thanh minh, đưa cho Thượng Gia Tố, Thượng Gia Tố từ từ mở ra, hắn nhất thời sửng sốt lặng người, hắn thật sự không tin tưởng vào mắt mình nữa, giấy trắng mực đen, có chữ ký và con dấu của Thượng Tức Đông Tán, không có chút giả nào, hắn lại có thể đại diện cho Thổ Phồn thừa nhận Đại Thực là tông chủ quốc của Thổ Phồn, đây là quyền lực mà chỉ có tán phổ mới có a!
Chúng tướng đều xúm nhau lại, đa số người đều không biết chữ, có người biết chữ đọc: “Thổ Phồn Thượng Tức Đông Tán kính gởi Khalifah đế quốc Đại Thực bệ hạ nước tông chủ, ta chính thức thừa nhận đế quốc Đại Thực là tông chủ quốc của vương quốc Thổ Phồn, Thổ Phồn từ trên xuống dưới, đều là thần dân nước phụ thuộc của đế quốc Đại Thực, mỗi năm nạp thuế xưng thần, nghìn năm không đổi, ta kính lấy đại Tuyết sơn và Namtso(*) xin thề, những lời ta nói được chư thần xem xét kỹ..
[(*) Namtso hoặc hồ Nam (tên chính thức Nam Co; tiếng Mông cổ: Tenari Nor; nghĩa là hồ Thiên Đường, Hán Việt là Nạp Mộc Thác) là một hồ nước trên núi cao tại khu vực ranh giới giữa huyện Damxưng của thành phố Lhasa và huyện Baingoin của địa khu Ngaqu tại Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc, cách 112 kilômét (70 mi) về phía bắc tây bắc của trung tâm Lhasa.]
Không đợi đọc xong, bèn có người chửi lớn: “Đồ chó má, nhất định là hắn, nhất định là hắn đã hại chết tán phổ, muốn đánh cắp ngôi vị tán phổ, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, chúng ta phải báo thù cho tán phổ!”
“Báo thù! Chúng ta báo thù!” Trong sảnh đường đã vang lên một tiếng thét giận, có người rút kiếm muốn giết sứ giả Đại Thực, Thượng Gia Tố cuống cuồng ngăn chặn bọn họ, hắn nói với sứ giả Đại Thực: “Ngươi quay về đi! Nói với Khalifah các ngươi, chúng ta không đón nhận phần thanh minh này, hắn không đại diện được cho Thổ Phồn, hắn chỉ có thể đại diện cho bản thân, ngươi đi mau, chậm thêm một bước thì sẽ nguy hại đến tính mạng đấy!”
Sứ giả Đại Thực sợ đến liên tục lui về phía sau, xoay người bèn chạy ra khỏi trướng, lúc này, mọi người vây chặt quanh Thượng Gia Tố, một người dẫn đầu nói: “Đại soái, Thượng Tức Đông Tán tán tận lương tâm, hại chết đi tán phổ, bây giờ dã tâm muốn làm tán phổ của hắn đã bộc lộ, chúng ta tuyệt không thể chịu đựng, người ngày một ngày không trừ, tất sẽ trở thành đại hoạn của Thổ Phồn chúng ta, tự mình ngài quyết định đi! Là đi theo bọn ta cùng nhau thực hiện, hay là không tham dự, Ngài nếu như làm cùng bọn ta, bọn ta sẽ phụng ngài làm tông đốc Thổ Hỏa La, mai này sẽ ủng hộ ngài làm đại luân Thổ Phồn, bây giờ không thể chần chừ, ngài hãy quyết định đi!”
Thượng Gia Tố sớm đã muốn thủ tiêu Thượng Tức Đông Tán rồi, đoạt lấy quân đội và quân lương của hắn, sau đó hắn suất quân đi Sindh, không giaọ chiến với quân Đường, ở nơi đó hắn làm tán phổ của Sindh và Thiên Trúc, chỉ là khổ công tìm không ra cớ, hôm nay đại sứ Đại Thực đã mang đến việc xấu điều ác của Thượng Tức Đông Tán, làm cho các tướng quân chủ động đề ra thủ tiêu tên này, hắn làm sao có thể không nhận lời được.
Thượng Gia Tố cắn răng một cái nói: “Xử lý hắn, báo thù cho tán phổ.”
Buổi sáng cùng ngày, quân Thổ Phồn Lan thành đã thu dọn xong hành trang, mang theo lương gạo mà người Đại Thực đưa tới, tám vạn đại quân rầm rộ rình rang đi đến phía thành A Hoãn, lý do của bọn họ rất đầy đủ, để bị chiến đêm trăng tròn, hai toán quân Thổ Phồn nên hợp binh lại một nơi.
Đội ngũ hành quân rất nhanh, buổi tối cùng ngày, tám vạn đại quân bèn đã đi đến thành A Hoãn, ở chỗ cách thành A Hoãn khoảng năm dặm đã hạ trại đóng quân, Thượng Gia Tố phái người tiến vào thành đi gặp Thượng Tức Đông Tán, mời hắn đến đại doanh thương lượng sự việc tác chiến cụ thể, cùng với vấn đề quy thuộc tạm thời của quyền chỉ huy tối cao.
Khi tám vạn quân Thổ Phồn cách thành A Hoãn còn có ba mươi dặm, Thượng Tức Đông Tán bèn đã nhận được tin tức, quân Thổ Phồn của Lan thành lại đến đề nương nhờ hắn, hắn không khỏi âm thầm cười lạnh, lương thực của hắn đã không cầm cự nổi rồi, chỉ đành cúi đầu với mình thôi.
Cũng giống như Thượng Gia Tố muốn nuốt chửng quân Thổ Phồn của A Hoãn thành, Thượng Tức Đông Tán cũng muốn nuốt chửng lấy tám vạn đại quân này, đây vốn dĩ chính là quân đội thuộc về hắn, nhưng lại bởi vì việc tán phổ vong thân ngoài ý muốn mà để tên ngu xuẩn Thượng Gia Tố ngồi mát ăn bát vàng, Bây giờ trong tay hắn chỉ có sáu vạn quân, nếu có thể chiếm lấy tám vạn quân này, điều đó cũng có nghĩa là trong tay hắn đã có được vốn liếng chống lại quân Đường, nếu như không đánh lại, cũng còn có thể nam hạ Thiên Trúc và Sindh, ở nơi đó hắn bèn có thể đăng cơ làm hoàng đế.
Lúc này, sứ giả của Thượng Gia Tố đã đến, bẩm báo với hắn nói: “Tướng quân nhà ta đã ở ngoài thành kiến lập nên một tòa đại trướng chính giữa, cách quân đội khá xa, mời Thượng Tức Đông Tán tướng quân đi đại trướng chính giữa hiệp thương sự việc hợp tác của đôi bên.”
“Ta biết rồi, ta lập tức đi ngay.”
Sau khi đuổi khéo sứ giả đi, Thượng Tức Đông Tán vỗ vỗ tay, lúc này, từ cửa hông bên cạnh đã đi vào mấy người, mấy thân binh của hắn đã dẫn một người đi vào, người này có bộ dạng cực giống với hắn, chỉ là khá trẻ tuổi hơn một chút, nhưng mà chỉ cần hóa trang một chút là căn bản khônanhìn ra được thật giả.
Đây là một gã thế thân mà Thượng Tức Đông Tán từ trong mười vạn đại quân tìm ra, vốn dĩ là thay hắn tuần tra các nơi Thổ Hỏa La, bây giờ ở thời khắc mấu chốt bèn có thể đưa ra sử dụng trong trường hợp đặc biệt rồi.
Thượng Tức Đông Tán vỗ vỗ vào vai hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngxrơi thay ta đi ngoài thành hợp với Thượng Gia Tố, ta thật sự không thích tên này, tiếng nói của ngươi có chút khàn, cứ nói là gần đây đã bị phong hàn, nhớ lấy! Hãy nói nhiều với hắn về phong thổ nhân tình của Thổ Hỏa La, hãy cố kéo dãn thời gian ra lâu hơn một chút, sau việc này ta sẽ thưởng ngươi một nghìn con dê.”
Gã thế thân không biết được sự mạo hiểm, bèn nhận lời ngay: “Đại soái yên tâm, thuộc hạ sẽ ứng phó tốt.”
“Thôi được! Vậy ngươi xuất phát ngay đi.”
Gã thế thân đã thi một lễ, bèn đi theo thân binh đi khỏi, Thượng Tức Đông Tán nhìn vào bóng dáng của hắn, không khỏi tự lẩm bẩm cười lạnh nói: “Thượng Gia Tố, đây là do tự ngươi đến gõ cửa nộp mạng, vậy thì đừng trách ta vô tình nhé!”
Ngoài thành A Hoãn, trên ngọn dốc cao nhẵn nhụi cách đại doanh của Thương Gia Tố chừng mười dặm, đã có một túp lều to được dựng lên, đây chính là đại trướng ở giữa mà Thượng Gia Tố đã nói, cũng có nghĩa là không nằm trong đại doanh của đối phương, Trong bóng tối, xung quanh đại trướng vắng tanh, chỉ có rất ít binh sĩ cai bị tại đây, nêu nếu để ý quan sát sẽ phát hiện thổ chất xung quanh vùng đất cao này hơi kỳ lạ, phảng phất như vừa mới được lật lên, nhưng người bình thường sẽ không đế ý thấy tiểu tiết này.
Hai binh sĩ được Thượng Tức Đông Tán phái đến thăm dò tình hình xung quanh, Thượng Gia Tố chi mang theo một trăm thân binh đến thương thào chi tiết cụ thề, nhưng người này không thể uy hiếp được Thượng Tức Đông Tán.
Dù cho Thượng Tức Đông Tán từng một mình một ngựa đến thành A Lan đảm phản cùng Thượng Gia Tố, nhưng mùa thu nay đã khác, lúc ấy họ chi đảm phản hợp tác, còn chưa có ý định nuốt chừng đối phương, nhưng giờ đây, hợp tác giữa hai người đã đi đến thời khắc quyết định, biến cố gì cũng có thể xảy ra.
Màn đêm là lớp màn chắn tốt nhất cho tội ác, Thượng Gia Tố đã đến trước một bước, hắn đứng cạnh đại trướng nhìn về phía thành A Hoãn xa xa đen ngòm, trong mắt hắn đầy sát khí, Lúc này, ánh mắt hắn lại quay về phía đông bắc, nơi ấy là đại doanh của Thượng Tức Đông Tán, cách đại doanh của hắn không đến mười dặm, chỉ cần giết Thượng Tức Đông Tán đi thì hắn đã có thể thừa cơ thu phục quân đội của Thượng Tức Đông Tán.
Cách đấy không xa có hai thân binh của Thượng Tức Đông Tán đang đứng, họ vẫn cành giác quan sát tình hình xung quanh, nhất là phía đại doanh của Thượng Gia Tố họ lại càng phải chủ ý nhất cử nhất động phía đó, một khi phía ấy có điều động quân đội bất thường, họ sẽ lập tức thông báo cho Thượng Tức Đông Tán ngay.
Trong mắt Thượng Gia Tố toát ý cười mỉa, đuôi mất hắn liếc về phía dốc cao, bỗng nhiên hắn phát hiện thấy đống đất mới đó khẽ động đậy, trong lòng hắn không khỏi bực mình bèn ra hiệu mắt với thân binh, Thân binh hiểu ý, bèn từ từ đi qua đó đạp lên đống đất đang động kia.
Lúc này, từ phương xa bỗng rực rực lên, một đội quân chừng trăm ngươi đang hộ tống Thượng Tức Đông Tán đến đây, tim Thượng Gia Tố bắt đầu đập thình thịch, Một tên thân binh đi xác thực tình hình đã quay lại nói nhỏ bên tai hắn: “Là Thượng Tức Đông Tán, tổng cộng là một trăm lẻ ba người.”
“Được! Vậy hãy hành động vào lúc hắn vào đại trướng.”
Thượng Gia Từ từ từ quay trở về đại trướng, thừa lúc thân binh Thượng Tức Đông Tán không để ý bèn bước nhanh ra một cánh cửa nhỏ, men theo đường mòn chạy nhanh xuống dốc, Trong đêm tĩnh lặng, tiếng chim cú đêm vang vọng, các đống đất trên dốc dần cồn dậy, vài thanh trường kiếm sáng lóe dần ngoi ra khỏi mặt đất.
Trong rừng rậm đen thăm thẳm cách đấy ngoài hai dặm, hai ngàn binh tinh nhuệ do Thượng Gia Tố an bài đã sẵn sảng, có thể hành động bắt cứ lúc nào.
Ngoài thành A Hoãn có một cánh rừng rậm, lắm lúc trông như một dãi lụa màu xanh lá quấn quanh thành trì, Lúc này trong cánh rừng cách đại doanh Thượng Gia Tố chừng hai dặm xung quanh im phăng phắc, đâu đâu sặc mùi sát khí thấp thoáng, Sâu tận trong rừng, một đội “kỵ binh Thổ Phồn” chừng năm trăm người đang lặng lẽ chực chờ, chi đợi thời cơ đến sẽ ra tay.
Năm trăm người này hiển nhiên là do quân Đường đóng già, bọn họ chi mặc chiến giáp của người Thổ Phồn, đợi giờ quyết định sẽ ra tay, Năm trăm quân Đường này là đệ nhất xích hầu doanh của Lý Khánh An, cũng chính là xích hầu doanh mà Lý Khánh An xuất thân, cũng là đội quân tinh nhuệ nhất của An Tây quân, ai ai cũng võ nghệ cao cường, tiễn pháp phi thường cao cường, đều có bàn lĩnh bắn thủng lá liễu trong trăm bước, Nếu nói quân xích hầu là đội đặc nhiệm của quân Đường thì đệ nhất xích hầu doanh chính là quân đặc chủng trong bộ đội đặc nhiệm, thậm chí cả chiến mã mà họ dùng, đều là những con tuấn mã hiểu thấu tính người, từ đầu chí cuối chúng chi lẳng lặng đứng chờ, không phát ra bất kỳ tiếng nào.
Tướng lĩnh dẫn đội xích hầu doanh này đến chấp hành nhiệm vụ hôm nay chính là Tần Hải Dương, Lão tướng lĩnh xích hầu như một truyền thuyết trong quân An Tây này giờ đã trở thành một trong các đại tướng tâm phúc của Lý Khánh An, một số nhiệm vụ trọng đại đặc biệt đều sẽ do hắn hoàn thành, như hành động hôm nay chẳng hạn, đó sẽ can hệ đến kết quả cả chiến dịch Thổ Hỏa La, Lý Khánh An không dám sơ ý, không những phái đệ nhất xích hầu doanh tinh nhuệ nhất, mà còn phái ra vị lão tướng xích hầu dồi dào kinh nghiệm này.
Tần Hải Dương và đệ nhất xích hầu doanh đã không khiến Lý Khánh An phải thất vọng, dù cho Thượng Tức Đông Tán sau khi lương thực bị cướp đã cho bố trí không ít đội thám tử phía đông thành A Hoãn trở đi, nhưng đệ nhất xích hầu doanh hành quân bí mật khác thường, đã tránh được sự phát hiện của thám tử đối phương, thuận lợi đi đến dưới chân thành A Hoãn, lẩn vào trong khu rừng này.
Buổi tối họ sẽ lẫn vào một khu rừng khác cách đấy hai mươi dặm, từ đầu chí cuối vẫn kiên nhẫn chực chờ quân đội của Thượng Gia Tố bắc tiến, Vào lúc hoàng hôn họ đã được tình báo mới nhất, tám vạn đại quân của Thượng Gia Tố đã đến chân thành A Hoãn, đang đóng quân cách họ ba dặm.
Lúc này, một loạt bóng đen phóng thẳng vào từ bìa rùng, chạy đến trước mặt Tần Hải Dương bẩm báo: “Tần tướng quân, trong thành đã có người đi ra, có khoảng chừng một trăm người, đang cầm đuốc xuất phát về phía dốc cao kia.”
Thời cơ đã sắp đến rồi, Tần Hải Dương khoát tay, khẽ giọng hạ lệnh nói: “Xuất phát!”
Năm trăm xích hầu động tác cực nhanh, tự dắt ngựa của mình lặng lẽ đi ra ngoài bìa rừng.