Tình hình đã diễn ra như Lý Long Cơ đã lo lắng, một đội quân Quan Trung gồm hai vạn người do đại tướng Đặng Cảnh Sơn dẫn dắt đã từ Tử Ngọ đạo đánh thăng vào Hán Trung, và cắt đứt con đường vận lương của quân đội Cao Tiên Chi, ba vạn thạch lương thực đợi chuyển đã bị cướp trắng.
Lương Châu thái thú kiêm Hán Trung lưu hậu Quách Anh Nghĩa nghe tin mà mặt mày biến sắc. Hắn một mặt tổ chức dân phu phòng ngự thành Nam Trịnh, một mặt vội phái người báo tin Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi.
Mới sáng sớm, Cao Tiên Chi bèn vội vã đến trước trướng Lý Long Cơ. nói với thị vệ canh gác bên ngoài: “Xin hãy bám báo điện hạ. ta có việc gấp cầu kiến.”
Trong lòng Cao Tiên Chi rối như vò, quân Quan Trung đã chiếm Hưng Đạo huyện, cắt đứt đường vận chuyển lương thực của hắn. Nếu Quách Tử Nghi tuyên dương tin này với quân đội mình, đợi khi lương thực xuất hiện nguy cơ rồi đại cử tiến công, quân đội phía mình chắc chắn thảm bại.
Lúc trước hắn chủ lực giữ năm vạn quân thù hậu phương, bọn họ sẽ dùng mười vạn quân bắc tiến, cũng không cần chia làm hai lộ, nhưng Lý Long Cơ lại không chịu. Lý Long Cơ cho rằng mười vạn quân không đoạt được Trường An. kiên quyết toàn quân bắc tiến, chỉ để lại vài ngàn người làm công tác vạn chuyển lương thảo. Lý Long Cơ nghĩ quá đơn giản, chỉ cần nhất cử xông ra cốc đạo đi vào Quan Trung thì sẽ không cần phải lo vấn đề hậu cần.
nhưng trên thực tế. bọn họ tiến quân quá chậm, lại lâm thời thay đổi tuyến đường hành quán, khiến cơ bị lần lữa đánh mất tiên cơ, cuối cùng quân Trường An từ tốn bố cục. giờ cả miệng cốc cứ như mình đồng da sắt, thế thì còn làm sao qua nổi?
Cao Tiên Chi hiền rõ, bọn họ giờ dù có ra được miệng cốc thì cũng chẳng phải đối thủ của người ta, bảy vạn quân kỵ binh An Tây của Lý Khánh An có thể quét sạch cả quân Kiếm Nam. Quân Kiếm Nam giỏi tác chiến nơi núi rừng, trên đồng bằng thì chẳng phải đối thủ kỵ binh.
Hắn giờ chỉ hi vọng Lý Long Cơ có thể nhìn rõ được tình hình gay gắt trước mắt. không còn vì muốn thỏa mong ước của bản thân mà hi sinh cả quân đội. lúc đó chỉ e Lý Long Cơ hắn cũng khó mà giữ mạng.
Một chốc sau. có thị vệ chạy ra nói: “Cao soái. Thánh thượng lệnh người đi vào!”
Cao Tiên Chi bước nhanh vào đại trướng Lý Long Cơ. Lúc này Lý Long Cơ đang ngồi ăn bát cháo yến sào, Cao Tiên Chi bước nhanh lên phía trước quỳ xuống thi lễ nói: “Thần Cao Tiên Chi tham kiến điện hạ!”
Lý Long Cơ cũng chẳng thèm nhướng mắt lên, chỉ lãnh đạm nói: “Đã xảy ra việc gì? Là ngươi đã quyết định tiếp tục tiến công sao?”
“Điện hạ!” Cao Tiên Chi có phần bàng hoàng: “Nam Trịnh Quách thái thúc truyền tin tức đến. hai vạn quân Quan Trung đã từ Tử Ngọ đạo đánh ập vào Hán Trung, đường vận chuyển lương thực của chúng ta bị cắt. Hán Trung lâm nguy.”
“Binh!” Lý Long Cơ hất mạnh bát cháo xuống đất. nhìn bát đã vỡ thành trăm mảnh, hắn nghiêm giọng khẩn trách: “Trẫm đã ba lần bảy lượt để ngươi tiến công Lạc Cốc Quan chính là lo đường lương bị cắt, nhưng ngươi không chịu, còn nói nào là đợi thời cơ, giờ thời cơ đâu? Thời cơ đâu? Không nhẽ thời cơ của ngươi chính là đường lui của chúng ta bị cắt, không còn đường lui sao?”
“Xin điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận!”
Cao Tiên Chi hoảng quá khấu đầu liền liền, liều mình giải thích: “Thần không phải không chịu cố sức mà là thiên thời địa lơi đều bất lợi với quân ta, Quách Tử Nghi tướng quân và quân ta số lượng tương đương trấn thủ hùng quan, chỉ cần năm ngàn quân nỏ là có thể bắn lui ba vạn đại quân ta, cho dù thần dẫn đại quân liều chết đoạt quan ải, nhưng cũng sẽ thiệt hại hơn nửa quân sĩ. Đến Quan Trung rồi thì làm sao còn chống nổi bảy vạn quân kỵ binh An Tây của Lý Khánh An. Điện hạ, sự thực là như thế, không có năm mươi vạn hùng binh không thể công hạ Quan Trung.”
Cao Tiên Chi nhắc đến Lý Khánh An lại khiến Lý Long Cơ nhớ đến Ca Thư Hàn. Trong lòng hắn càng hận, đến giờ Ca Thư Hàn vẫn chưa đánh trận nào, chỉ biết thầm thư từ qua lại với Lý Khánh An. Tên Cao Tiên Chi còn có giá trị, đợi khi xử lý tên Ca Thư Hàn rồi hẳn nói. Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Long Cơ lại dịu lại phần nào, hắn thở dài nói: “Thôi vậy, sự tình đã đến nước này, trẫm có giận cũng thế thôi, thế theo khanh chúng ta phải làm sao đây? Chiến hay lui đây?”
Cao Tiên Chi thấy mình cuối cùng đã thuyết phục được Lý Long Cơ trong lòng cũng yên tâm phần nào, bèn vội nói: “Điện hạ. thần cho rằng trước khi chúng ta cạn kiệt lương thực xảy ra khủng hoảng nên lập tức rút quân, và cũng phải thông báo cho Ca Thư Hàn rút quân. Đây là thượng sách. Sau khi trở về Thục Trung, điện hạ cố gắng trị vì, đợi thần luyện xong vài chục vạn hùng binh, chúng ta lại xuất Kỳ Sơn đoạt lại Quan Trung cho điện hạ. ”
Lý Long Cơ trầm tư một hồi, quả thật cũng không còn cách nào khác, hắn đành gật gật đầu nói: “Đành vậy, trẫm sẽ nghe khanh lần này!”
Hắn vừa dứt lời thì đã nghe tiếng trống đùng đùng từ xa vọng đến. làm Lý Long Cơ phát hoảng nhảy dựng lên: “Rốt.. .rốt cuộc là việc gì đây?”
Một thị vệ chạy như bay đến thét to ngoài trướng: “Điện hạ, đại quân của Quách Tử Nghi đã rút rời Lạc Cốc Quan. Cờ lớn Lạc Cốc Quan đã được hạ xuống.”
Lý Long Cơ ngỡ ngàng một hồi, tiếp sau đó là đại hỷ. hắn vội nói: “Cao tướng quân, cơ hội đã đến rồi! Không ngờ quân đội của Quách Tử Nghi lại có thể rút lui!”
Cao Tiên Chi thầm thở dài. Đây chẳng phải là cơ hội. chẳng qua là mồi nhừ của Quách Tử Nghi, sao Thánh thượng lại không chịu hiểu cơ chứ? Hắn lại khổ sờ khuyên can: “Điện hạ. quân Quan Trung chiếm lĩnh Khánh Đạo huyện, cắt mất đường chuyển lương của chúng ta sao Quách Tử Nghi lại có thể không biết, hắn giờ chắc đang ôm cây đợi thỏ, chỉ đợi chúng ta tự nội loạn. Nhưng hắn rút binh, nói rõ hắn cũng lo rằng mình sẽ trở về Hán Trung, cố ý nhượng Lạc Cốc Quan ra để làm mồi nhử chúng ta tiếp tục bắc tiến. Một khi chúng ta cắn câu sẽ mất đi cơ hội rút quân, mà lương thảo thì cạn kiệt, lúc ấy chính là lúc chúng ta bị đánh bại. Điện hạ. không thể mắc mưu của Quách Tử Nghi!”
Niềm vui phơi phới trong lòng Lý Long Cơ bỗng bị Cao Tiên Chi tạt thẳng gáo nước lạnh, mặt hắn lập tức trầm xuống. cực kỳ không vui nói: “Cao tướng quân, việc gì cũng có nhiều khả năng, đây chẳng qua là do ngươi đoán thôi! Hơn nữa. nếu hắn cố tình nhừ chúng ta. chúng ta chẳng phải muốn vào Quan Trung sao? chỉ cần vào được Quan Trung, còn lo gì không có lương? Nếu cả Quách Tử Nghi cũng đánh không lại, vậy trẫm bắc tiến Quan Trung còn ý nghĩa gì? trẫm đã quyết định rồi, không cần phải vội rút quân, đi Lạc cố Quan xem thử đã.”
“Điện hạ!”
“ngươi không cần phải nói nữa!” Lý Long Cơ cắt ngang lời Cao Tiên Chi, cứng rắn nói: “Ý trẫm đã quyết, không nhẽ ngươi muốn cãi lại lời trẫm?”
Cao Tiên Chi thở dài một tiếng, đành bất đắc dĩ nói: “Thần tuân chỉ!”
Lần này Lý Long Cơ đã hạ quyết tâm. hắn đã mặc kệ thỉnh cầu của Cao Tiên Chi. hắn bức ép Cao Tiên Chi phải tiến quân vào Lạc Cốc Quan.
Một canh giờ sau. đại quân Kiếm Nam đã vào Lạc Cốc Quan mà mãi không công hạ được. Vào Lạc Cốc Quan không có nghĩa là đến Quan Trung, còn phải tiếp tục bắc tiến một trăm hai mươi dặm mới đến Tràn ốc huyện, thế mới xem như vào đến Quan Trung. Mà đại quân Quách Tử Nghi mãi rút về phải Trân Óc huyện phía bắc, các quan ải dọc đường đều hoàn toàn không trở ngại gì.
Có lẽ do ý trời, cái ngày quân Kiếm Nam vào Lạc Cốc Quan, sắc trời lập tức biến chuyển âm u, mây đen ùn ùn kéo đến. gió bắc vù vù như sắp có trận mưa bão đổ bộ.
Trên đường núi gặp mưa to là việc rất nguy hiểm, vì rất có khả năng sẽ kéo theo nước lũ cùng đá đất sạt lỡ. đó sẽ là đại họa hủy diệt với đoàn quân. Lý Long Cơ bất đắc dĩ chỉ đành đồng ý dừng chân tại Lạc Cốc Quan.
Ráng chiều hôm đó, một trận mưa dữ dội cuối hạ đã ập đến vùng cốc đại núi Trung Nam. Mưa rơi như trút nước, nước mưa không ngừng đánh vào dốc núi và đất. Đất cát bị nước cuốn xuống. Trận mưa này kéo dài một ngày một đêm. mãi đến trưa hôm sau mới dần dần tạnh lại.
Trong lòng Lý Long Cơ sốt ruột như bị lửa thiêu, hắn hầu như trằn trọc suốt đêm. trừng mắt chờ trời sáng. Dù cho hắn là thiên tử, nhưng ông trời lại không chịu nể mặt đứa con này tí nào, cứ mưa ào ào khiến lòng hắn thổn thức không yên.
Nhưng ngược lại với hắn. Cao Tiên Chi lại thầm thấy phấn khởi, con mưa kịp thời này đúng là ông trời có mắt. giúp hắn một việc lớn. để ngăn Lý Long Cơ bắc tiến hắn đã thầm phái thân binh của mình vượt mưa tiến lên trước bí mật tác nghiệp.
Chiều, cuối cùng mưa đã tạnh hẳn, vầng dương từ từ ló ra sau làn mây dày đặc sưởi ấm cả khu cốc địa núi Trung Nam, xung quanh khói nước mịt mù, khí trời vừa mát được chút ít lại bắt đầu tăng nhiệt độ.
Nhưng lòng Lý Long Cơ lại cực tốt. hắn thậm chí không cần thông báo Cao Tiên Chi mà trực tiếp hạ ý chỉ: “Toàn quân tăng tốc thăng tiến, trưa mai phải đến được huyện Tràn ốc.”
Nhưng Cao Tiên Chi lại vội vã chạy vào bẩm báo lúc này: “Điện hạ. thần có tình báo khẩn cấp!”
“Việc gì?”
“Xích hầu thần phái đi dò đường về bẩm báo, hai mươi dặm phía trước đang có sạt lỡ dốc, lượng lớn đá tảng khổng lồ cùng cát bùn đã chặn hết đường, quân đội khó mà tiến lên trước.”
Tin này lập tức khiến tâm trạng vừa tĩnh lặng của Lý Long Cơ lại bị mây đen che kín. Trong lòng hắn thiểu não vô cùng, mãi một lúc sau mới nói: “Đường bị chặn ở mức độ thế nào? cần bao nhiêu thời gian thanh lý?”
“Điện hạ. vì đường rất hẹp, cùng lắm chỉ có trăm người đi vào tiến hành thanh lý, nghe xích hầu dự đoán, nếu trăm người thanh lý ít nhất cần ba ngày đường mới thông. Hơn nữa phía trước còn có tình hình sạt lở như vậy hay không cũng không xác định được.”
Lý Long Cơ trẫm ngâm một hồi lâu. hắn lại nhìn Cao Tiên Chi đầy hoài nghi, bèn quay sang nói với Dương Quốc Trung ở sau lưng: “Nếu chỉ có hai mươi dặm thì ái khanh cùng trẫm đến đó xem thử!”
Dương Quốc Trung vội khom người thi lễ: “Tuân chỉ.”
Cao Tiên Chi cũng không dám chậm trễ, lập tức phái một ngàn binh sĩ hộ tống Lý Long Cơ cùng Dương Quốc Trung đi thám thính tình hình. Đường núi trơn khó đi. Lý Long Cơ bèn ngồi lên ghế khiêng để binh sĩ khiêng hắn đi. còn Dương Quốc Trung theo sau chân ướt chân ráo bước từng bước. Hắn đã hai lần trượt chân ngã quay ra. toàn thân lấm lem bùn đất. dọc đường hắn không khỏi thầm nguyền rủa bao nhiêu lần. Đi những một canh giờ hơn. cuối cùng họ cũng đã đến nơi sạt lỡ. Đấy là một đường cốc núi hẹp, chỉ cho phép ba người cùng kề vai đi. mà đoạn đường hẹp này lại kéo dài đến ba dặm.
Lúc này giữa đường núi quả nhiên có lượng lớn bùn đất chất đầy đường, cao hai mươi mấy trượng cùng hàng trăm tàng đá khổng lồ từ trên dốc rơi xuống, bịt kín cả lối đi. đương có trăm mấy binh sĩ Cao Tiên Chi phái đến thanh lý. Lý Long Cơ nhìn hồi lâu. tình hình còn nghiêm trọng hơn Cao Tiên Chi đã nói, xem chừng có thanh lý ba hôm cũng chưa chắc sạch, huống chỉ còn chưa biết phía trước đường xá thế nào.
“Điện hạ. phải làm sao đây?” Dương Quốc Trung bên cạnh hỏi.
Lý Long Cơ trẫm ngâm một lúc nói: “Còn sao nữa? Nếu ông trời không cho ta vào Quan Trung, ta cũng đành phải thuận theo ý trời,đi về thôi!”
Do đường lương bị cắt, lương thảo của quân Kiếm Nam chỉ đủ duy trì trong bốn ngày, Lý Long Cơ bắt đắc dĩ cuối cùng đành phải cho rút quân. Chiều cùng ngày, chúi vạn đại quân Kiếm Nam cùng rút về phía Hán Trung.
Cùng ngày với Lý Long Cơ cho rút quân, quân đội của Ca Thư Hàn tại Bào Tà đạo cũng rút về phía nam. nhưng bọn họ rút quân lại trông rất thê thám. Không ít binh sĩ Lũng Hữu trong quân đã bật khóc thảm thiết. Lần này nam hạ. họ không biết đến bao giờ mới có thể trở lại Lũng Hữu đế đoàn tụ cùng người nhà.
Bi thương rơi lệ, còn hàng ngàn quân sĩ đã bỏ chạy sau khi rút quân, trốn về Lũng Hữu.
Đầu tháng bảy Trinh Trị nguyên năm, do quân Quan Trung tập kích quân Hán Trung đắc thủ, đại quân Lý Long Cơ bị bức ép phải rút về phía nam. Đại quân trở lại Hán Trung. Lý Long Cơ phong Lương Châu thái thú Quách Anh Nghĩa làm Hán Trung tiết độ sứ, dẫn hai vạn quân trấn thủ Hán Trung, còn hắn dẫn đại quân đi vào Ba Thục. Tháng tám, Lý Long Cơ đã đến Thành Đô, chính thức kiến lập triều đình mới tại Thành Đô, phong Dương Quốc Trung làm hữu tướng Trung thư lệnh kiêm Lại bộ thượng thư. Trần Hy Liệt làm tả tướng môn hạ thị trung kiêm Binh bộ thượng thư. ích Châu thái thú Thôi Viên phòng làm Hộ bộ thượng thư, Dương Thận Căng làm Hình bộ thượng thư. Thục Châu thái thú Lý Hoàn phong làm Lễ bộ thượng thư. năm người này cùng là binh chương sự của Trung thư môn, tổ thành Chính sự đường.
Cao Tiên Chi vẫn là An nam quận vương, Kiếm Nam tiết độ sứ, gia phong khai phủ nghi đồng tam tư, Ca Thư Hàn cải phong làm Lưỡng Hồ quận vương, Giang nam Tây đạo tiết độ sứ. cùng gia phong khai phủ nghi đông tam tư. Ngoài ra Lý Long Cơ còn phong Kinh vương Lý Mạo làm thái úy, phong ngô vương Lý Lân làm thái bào, lệnh hai người cùng đến Thục yết kiến.
Tháng chín, Lý Long Cơ đổi thành Đô là Thục Kinh, định là tân đô, chính thực lên ngôi. Đến đây, cục diện Đại Đường nam bắc đối lập chính thức hình thành, người đời gọi Trường An là Bắc Đường, Thục Kinh là nam Đường, với ranh giới là Trường Giang, từ đây Đại Đường một chia làm hai.