Thiên Hạ

Chương 448: Trân Châu Hoàng hậu





Thẩm Trân Châu lần này không ngồi phía sau trướng rèm. nàng ngồi ở trên ghế tròn gỗ lê khắc hoa. tứ phía có mười mấy thị nữ đứng hầu. nàng bận một chiếc váy dài màu trắng tươm, nét mặt không chút son phấn, trông có vẻ có chút tiều tụy.

Nàng sở dĩ không ngồi sau trước rèm. là bởi vì thái tử Lý Thích đang đứng bên cạnh nàng, ban nãy Lý Khánh An giết người ngay giữa phố. quả thật làm cho nàng giật mình không nhỏ, nhưng hoạn quan tâm phúc của nàng lại âm thầm nói với nàng. Lý Khánh An thật ra là đang trấn áp thái thượng hoàng, nàng lúc này mới chợt tỉnh ngộ.

Thái tử Lý Thích tuy rằng vẫn chưa đến mười ba tuổi, nhưng hắn từ sáu tuổi đã bắt đầu tiếp nhận sự giáo dục chính quy, tâm trí trưởng thành sớm hơn so với thiếu niên bình thường. hắn hiểu rõ tình cảnh của mình, tổ phụ của hắn đang tranh đoạt hoàng vị với hắn. mà hắn cuối cùng có thể có được hoàng vị. là kết quả do Lý Khánh An ở đằng sau toàn lực ủng hộ, trong lòng hắn cũng tràn đầy cảm kích đối với Lý Khánh An.

Lý Khánh An hơi hơi hạ thấp người cười nói: “Hoàng hậu nương nương xin yên tâm. thần và thái thượng hoàng cùng với mấy vị trọng thần của triều dã đều đã thương lượng ổn thỏa. nên sớm không nên trễ, thái tử sẽ vào sáng ngày mai chính thức đăng cơ”

Thẩm Trân Châu khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng hôm nay đặc biệt triệu kiến Lý Khánh An là có dụng ý của nàng, nàng biết thái thượng hoàng lần này tuy đoạt vị thất bại. nhưng không có nghĩa là hắn sau này sẽ dễ dàng bỏ qua. con trai của nàng tuy trên danh nghĩa là hoàng đế. nhưng trên thực tế không binh không quyền, chỉ là một hoàng đế bù nhìn, đại quyền thực tế của triều đình nằm gọn trong tay thái thượng hoàng và Lý tướng quốc, tương lai con trai nàng có thể bình an vô sự hay không. có thể thuận lợi nắm quyền hay không, mấu chốt chính là ở tên Lý Khánh An này có thể toàn lực ủng hộ con trai hay không, vì vậy nàng nhất định phải lôi kéo tên Lý Khánh An này về phía mình.

Thẩm Trân Châu trìu mến nhìn con trai một cái, bèn khẩn thiết nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quốc thân là Triệu vương. có mối tình thân huyết mạch với Thích nhi. lại có tuổi tác tương đồng với phụ hoàng của Thích nhi. tình như huynh đệ, nếu như tướng quốc không chê, xin nhận lấy một lạy của Thích nhi. tôn làm thượng phụ.”

Lý Thích lập tức quỳ xuống, dập đầu với Lý Khánh An nói: “Thượng phụ ở trên, xin nhận con một lạy!”

Lý Khánh An vội vàng nâng Lý Thích dậy, nói: “Thái tử điện hạ mau mau xin đứng lên, chiết sát thần rồi!”

Thẩm Trân Châu cũng đứng dậy thi một lễ sâu với Lý Khánh An. khóc nói: “Tính mạng của mẫu tử ta. chính là ở trên người của thượng phụ rồi.”

Lý Khánh An thở dài một hơi nói: “Thần cho dù máu chảy đầu rơi. cũng sẽ bảo hộ hoàng hậu và thái tử bình an!”

Rời khỏi Đại Minh cung. Lý Khánh An ngồi lên một chiếc xe ngựa ở trên đại lộ Chu Tước chậm rãi mà đi. mấy trăm thân binh hộ vệ ở tả hữu. trong lòng hắn có chút mơ màng, lúc này hắn cách hoàng vị hằng mơ ước là gần sữi làm sao, hắn nếu như điều động thêm mười vạn quân An Tây bèn đủ đế đánh bại bất kỳ thế lực nào, một chân dấn vào Hàm Nguyên điện, nhưng cảm nhận thực thụ của hắn lại là hắn cách hoàng vị xa xôi biết dường nào.

Lý Dự băng hà. người kế thừa mà mọi người nghĩ đến là thái tử Lý Thích, là thái thượng hoàng Lý Hanh, hoặc là Lý Long Cơ, thậm chí còn có người nhắc đến những tông thất khác, nhưng lại không có một người nào nhắc đến hắn Lý Khánh An. bất luận là đại thần triều đình hay là dân chúng bình thường, đều không một ai nghĩ đến khả năng hắn Lý Khánh An đăng cơ.

Vấn đề bên trong này rốt cuộc là do đâu? Làm cho Lý Khánh An cảm thấy vô cùng nghi hoặc, khi xe ngựa đi tới nơi lân cận An Nhân phường, Lý Khánh An đột nhiên nghe thấy tiếng hát ngân vang từ nơi không xa truyền đến.

‘Trường An Lý, An Tây Lý, tuy là đồng căn chia hai nơi, An Tây bách chiến hộ xã tắc, cuối cùng cũng là thay Trường An làm áo cưới.’

“Dừng!”

Lý Khánh An khẽ quát một tiếng, hắn thấy một nam tử thanh bào bước vào trong An Nhân phường, bèn lập tức mệnh tả hữu nói: “Tức tốc đi tìm người xướng ca đến đây!”

Hơn mười người kỵ binh lập tức phóng ngựa hướng An Nhân chạy nhanh mà đi. Lý Khánh An trong lòng kinh ngạc không thôi, đó sẽ có thể là ai, mà lại nói trúng trên tâm khảm của hắn.

Lát sau, thân vệ của hắn dẫn đến một nam tử trung niên, người này chừng trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình gầy dài. bộ dạng mắt thanh mày tú. có một chút khí chất cốt cách tiên đạo, hắn dưới sự vây quanh của mười mấy kỵ binh, nhưng bước đi đủng đỉnh, khuôn mặt không hề có bất kỳ thần sắc kinh hoàng sợ hãi nào.

Đi đến trước xe ngựa của Lý Khánh An. hắn chắp tay ra sau một cái, ngạo nghễ nhìn lên bầu trời, cũng không tiến lên hành lễ với Lý Khánh An, mấy thân binh đang định trách giận hắn. Lý Khánh An lại khoát tay cản trở thân binh, hắn đi xuống xe ngựa, chắp tay cười nói: “Ban nãy bài ca mà tiên sinh hát, hình như đang nói ta.”

nam tử này quay đầu nhìn Lý Khánh An một cái, thản nhiên nói: “VỊ quan gia này nghĩ quá nhiều rồi chăng? Người họ Lý trong thiên hạ nhiều vô số kể, tại sao lại nhất định phải là ngài.”

Lý Khánh An cũng không tức giận, vẫn nở nụ cười như cũ nói: “ngươi có biết ta là ai không?”

Vị Nam tử kia ngước mặt lên trời cười một cái, nói: “ở thành Trường An có thể có quân đội hộ tống, chẳng qua là sáu người Ca Thư Hàn, Quách Tử Nghi, Vương Tư Lễ, Trần Huyền Lễ. An Bão ngọc, Ca Thư Hàn là người Hồ, Quách Tử Nghi và Trần Huyền Lễ đã già. Vương Tư Lễ giữa trưa rời khỏi Trường An. quân đội An Bão Ngọc suất lĩnh là Vũ Lâm quân, vậy ngài nói xem ngài là ai? Hơn nữa, trên quân kỳ hộ vệ của ngài không phải đã viết hai chữ An Tây rồi sao?”

Lý Khánh An nghe trong ngữ khí của hắn khá khinh khi mình, lại có chút ý châm chọc mình, trong lòng không khỏi có chút không vui. nhưng hắn vẫn là khắc chế được cơn tức giận. thu lại nụ cười nói: “Tiên sinh biết rằng ta là Lý Khánh An, còn dám trêu chọc ta, không sợ ta giết chết ngươi sao?”



nam tử kia khẽ cười một cái: “Nếu như ngài là đại tướng quân, ta tự nhiên là khiếp sợ ngài, không dám có nữa phần trêu chọc đối với đại tướng quân, bởi vì ta sợ chết, nhưng bây giờ ngài là Lý tướng quốc, nếu Lý tướng quốc ngay cả chút lòng khoan dung độ lượng người cũng không có. vậy thì ngài đến Trường An để làm gì nào?”

Lý Khánh An nghe trong lời của hắn có hàm ý, không khỏi nheo mắt lại nở nụ cười: “Vậy tiên sinh nói ta đến Trường An làm gì?”

“Ta ban nãy không phải đã hát rồi sao? ít nhất không phải là đến thay Trường An làm áo cưới, không đúng sao?”

Lý Khánh An chăm chú nhìn hắn một lúc lâu. bỗng nhiên hướng hắn khom người thi lễ nói: “Xin tiên sinh dạy ta!”

nam tử ha hả cười nói: “Tướng quốc cho rằng ta vì sao ca hát. thật sự là bởi vì khốn cùng thất vọng, là muốn ở nơi đây của Lý tướng quốc kiếm chén rượu uống, chỉ là nơi này không phải là chỗ để nói chuyện.”

Lý Khánh An gật gật đầu. nói với thân binh: “Nhường ra một con ngựa, lập tức trở về quân doanh.”

Binh sĩ dìu nam tử kia lên chiến mã. mọi người gia tăng tốc độ, đi về phía quân doanh ngoài Minh Đức môn.

Mấy vạn đại quân của Lý Khánh An lúc này đang trú đóng ngay trên mảnh thảo nguyên trống trải nơi ngoài Minh Đức môn năm dặm. mọi người trở về quân doanh. Lý Khánh An mệnh người dẫn nam tử trung niên đi lên.

nam tứ trung niên đi vào đại trướng của Lý Khánh An. tuy không phải là cung kính khép nép gì. nhưng cũng không giống trên đại lộ Chu Tước ngạo mạn vô lễ như thế nữa. nếu đã nói rõ hắn là đến chỗ của Lý Khánh An mưu cầu chức tước, thì hắn ít ra cũng phải trở nên khách sáo vài phần.

Hắn hướng Lý Khánh An chắp tay cười nói: “Tại hạ là người Đồng Châu huyện Phùng Dực. họ Vi, tên Vi Thanh Bình.”

“À! Tiên sinh và danh môn Vi thị có quan hệ gì không?”

“Một tổ tông của năm trăm năm trước mà thôi.”

nam tử tên Vi Thanh Bình mỉm cười nói: “Ta từ nhỏ gia cảnh bần hàn. khổ đọc thi thư. sau hai mươi lãm tuổi bèn đến Trường An tham gia khoa cử. đã thi được mười mấy năm. đều không có duyên với bảng vàng, nhưng lại quen được một đám bạn rượu bạn thơ, bọn họ đều xưng ta là ‘Phùng Dực cuồng sinh’ mấy tháng trước Sầm Tham viết thư cho ta. bảo ta đi An Tây phát triển, ta quả có chút động lòng, không ngờ ở Trường An gặp được đại tướng quân, không biết đại tướng quân có thể dung nạp tên cuồng sinh không biết lễ nghĩa này như ta không?”

Lý Khánh An thấy hắn cử chỉ thong dong, nói cười tự nhiên, quả có chút cảm tình với hắn. bèn cười nói: “An Tây là chỉ tiến cử người có tài, không so đo gia cảnh xuất thân của ngươi, bất chấp tướng mạo cử chỉ của ngươi, ngươi nếu muốn ở chỗ ta kiếm chác chén rượu uống, vậy ít ra ngươi phải lấy ra một chút bản lĩnh thật ra. nói đi! Ngươi dựa vào đâu mà để ta cho ngươi rượu uống?

Vi Thanh Bình cũng không kiêng dè. bèn thẳng thắn nói: “Đại tướng quân ở ngoài Minh Đức môn chém giết Mạnh Vân và La Chính Nghĩa, có người chửi đại tướng quân bạo ngược tàn nhẫn, có người khen đại tướng quân ân oán phân minh, cũng có người nói hành động này của đại tướng quân sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng của bá quan, ta lại cho rằng đây không có gì cả. người không thích đại tướng quân, cho dù đại tướng quân có nở một vạn nụ cười lấy lòng. hắn vẫn không thích; ngược lại, người thích đại tướng quân, cho dù đại tướng quân ở ngay phố giết một vạn người. hắn vẫn sẽ khen ngợi đại tướng quân giết hay, giết Mạnh Vân và La Chính Nghĩ có thể nói là được mất nửa nọ nửa kia. nhưng đại tướng quân thân là hữu tướng, ta lại cảm thấy không ổn.”

“Tại sao?”

“Tại sao?”

“Rất đơn giản, bởi vì vị trí hữu tướng không phải nhẹ nhàng an nhàn như vậy. Bắt đầu từ Trương Cửu Linh, từ Lý Lâm phủ, thậm chí bao gồm Dương Quốc Trung, mỗi người họ đều là mỗi ngày xử lý vạn đầu mối, Lý Lâm Phủ đều là bận đến đêm đen mới có thể hồi phủ, Dương Quốc Trung lại càng là đem sớ tấu khiêng vào trong nhà xử lý, sự vụ lớn nhỏ, đều phải do tướng quốc phê duyệt, nếu đại tướng quân từ bỏ chức An Tây tiết độ sứ còn dễ dàng, có thể toàn lực xử Lý Chính vụ. sau này giành lấy một tên gọi tướng quốc không thấp hơn Trương Cừu Linh, nhưng trên thực tế, đối với đại tướng quân, quyền của An Tây còn quan trọng hơn nhiều so với quyền của hữu tướng, đại tướng quân làm tướng cũng không phải là vì để giành lấy một tiếng thơm, nếu như vậy, đại tướng quân vừa phải xử lý tướng vụ, vừa phải xử lý quân vụ An Tây, làm sao mà có nhiều tinh lực như vậy, vậy thì thời gian đâu mà suy nghĩ đến chuyện thiên hạ?”

Lý Khánh An cũng giống như trong giấc mộng bị gõ tỉnh dậy, sau khi đông tiến, hắn suốt đường thuận lợi, đánh bại được An Lộc Sơn, kích bại Lý Hanh, uy trấn Trường An, vinh dự đăng lên vị trí hữu tướng, lại trở thành thượng phụ của Lý Thích, có thể nói là cực kỳ vẻ vang, làm cho hắn đã có chút quên hết tất cả.

Nhưng tên Vi Thanh Bình này lại một gậy gióng tỉnh hắn, người này nói rất có lý, một khi hắn đã bái hữu tướng rồi, chắc chắn sẽ làm yếu đi sự khống chế đối với An Tây, một khi An Tây xảy ra chuyện lớn. hắn cũng không còn sức lực nào quay về xử lý, dần dần lâu ngày rồi, hắn rất có thể sẽ mất đi An Tây, huống hồ chi sự khống chế của hắn đối với An Tây vẫn còn kém xa sự khống chế của An Lộc Sơn đối với Phạm Dương Hà Bắc.

Lý Khánh An lập tức nói với tả hữu: “Đi dâng một ly trà cho Vi tiên sinh.”

“Đa tạ Đại tướng quân!” Vi Thanh Bình chắp tay tạ ơn nói.

“Vi tiên sinh không cần khách khí, xin tiếp tục nói, vậy theo ý kiến của tiên sinh, ta nên dung thân ở Trường An như thế nào?”

Vi Thanh Bình cười xòa. lại tiếp tục nói: “Theo ý ta, Đại tướng quân có thể ở trong Chính sự đường chiếm cứ một tướng vị, nhưng không thể quản thực vụ, Đại tướng quân có thể ủy thác một người có thể tín nhiệm được làm hữu tướng, để hắn thể hiện ý chỉ của đại tướng quân, đại tướng quân thì sẽ ở ẩn phía sau rèm, ở sau rèm tiến hành điều khiển khống chế, tuy không được vẻ vang như bây giờ, nhưng ta tin rằng, điều đại tướng quân cần tuyệt không chỉ là sự vẻ vang.”

Lý Khánh An chắp tay ra sau ở trong đại trướng đi đi lại lại, hắn lúc vừa bắt đầu có chút hoài nghi người này lai lịch bất chính, một phường vô danh tiểu tốt lại mở lời cởi mở mà bàn chuyện quốc gia đại sự với mình, có vẻ như giao tình cạn mà nói sâu xa. hắn hoài nghi người này có phải do Lý Hanh phái đến, nhưng người này nói ra những lời này. lại cực kỳ có lý, giống như đã gióng một hồi chuông đánh thức mình, nếu người mà Lý Hanh phái đến. tuyệt đối sẽ không nhắc nhở mình như vậy, hắn nói vô cùng đúng, tìm một người đại diện hữu tướng, bản thân hắn ẩn mình phía sau rèm mà tiến hành điều khiển, như vậy, hắn chỉ cần suy nghĩ đến quân quốc đại sự, cũng có thời gian và tinh lực kiêm quản An Tây.



Lý Khánh An liếc mất nhìn hắn. lại nghĩ tới bài ca mà hắn hát. liền hỏi nói: “Vậy ngươi tiếp tục nói xem, tại sao An Tây Lý lại thay người làm áo cưới cho Trường An Lý.”

Đề tài của bọn họ bắt đầu càng lúc càng tiến sâu hơn. thái độ cuồng sinh của Vi Thanh Bình cũng mất hết, bắt đầu bày tỏ ra thành ý hắn muốn nương nhờ Lý Khánh An. hắn thành khẩn nói: “Đại tướng quân lúc này nhất định trong lòng nghi hoặc, rõ ràng mình cũng là tông thất thân vương, tại sao lại không có duyên với sự đề danh hoàng vị? Thậm chí có người nhắc tên Tự Ninh vương Lý Lâm kế thừa đại thống, còn có người đề danh Tự Kỳ vương Lý Trân, còn có những quận vương thân vương khác, nhưng lại không có chuyện đại tướng quân gì đó, đây là do đâu?”

“Ta cũng muốn biết đây là vì sao?”

Nụ cười bất cần đời trên mặt Vi Thanh Bình hoàn toàn biến mất. hắn sắc mặt nghiêm nghị, từng chữ từng câu nói: “bởi vì đại tướng quân không phải là con cháu của Lý Thế Dân. mà là hậu nhân của thái tử Kiến Thành.”

Ngay đêm hôm trước khi thái tử Lý Thích sắp đăng cơ, Lý Long Cơ cũng đang tiến hành ván cược cuối cùng. Hộ huyện cách tây nam Trường An khoảng tám mươi dặm. là một huyện thành quy mô cỡ trung. lúc này, Lý Long Cơ dưới sự hộ vệ của ba nghìn thiết kỵ, đang đóng quân trong Hộ huyện. Trong Hộ huyện huyện nha. Lý Long Cơ lòng nóng như lửa đốt. hắn vừa mới đặt chân lên Hán Trung bèn nhận được tin tức Lý Dự băng hà. trong lòng hắn vừa sốt ruột vừa hối hận. nếu hắn lúc này ở kinh thành, vậy thì sẽ phải là hắn đi chủ trì đại cục. với uy vọng và sức ảnh hưởng của hắn. hắn đăng cơ lại ngôi vị hoàng đế sẽ không hề phí sức lực nào, nhưng ngặt lúc thời khắc mấu chốt này hắn lại rời khỏi Trường An. đến nỗi mà hắn đã lỡ đi cơ hội tốt nhất này.

Nhưng Lý Long Cơ không hề cam tâm. bất luận thế nào hắn phải dốc sức tranh thủ. lộ trình tám mươi dặm. nếu như ra roi thúc ngựa, hắn có thể đặt chân đến Trường An trước sáng ngày mai.

nhưng cục diện trước mắt làm cho hắn chán nản. Ca Thư Hàn soái lĩnh ba vạn quân Lũng Hữu ở phía trước chặn đi lối đi của hắn. bây giờ biện pháp duy nhất của hắn chính là lợi dụng uy vọng của hắn gây ảnh hưởng với Ca Thư Hàn. cho dù không thể kéo Ca Thư Hàn quay về. nhưng ít ra cũng phải để hắn không cản trở đường đi của mình.

Lý Long Cơ phái người đi đưa thư đã đi được một canh giờ hơn rồi. vẫn chưa có tin tức gì. làm cho hắn sốt ruột không yên. lúc này, bên ngoài huyện nha truyền đến tiếng chạy đường. thị vệ hắn phái đi đã trở về.

“Thế nào, gặp được Ca Thư Hàn chưa?”

“Hồi bẩm thượng hoàng, vi thần đã gặp được Ca Thư tướng quân, đem thư của thượng hoàng đưa cho ngài.”

Lý Long Cơ khoát tay, để người bên cạnh lui xuống, hắn chậm rãi ngồi xuống, nói: “ngươi phải tường tận kể lại cho ta biết, hắn lúc ấy có nét mặt thần sắc ra sao, đã nói một chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ sót.”

“Vâng ạ! Vi thần đã hiểu.”

Thị vệ cúi đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Vi thần cảm thấy được, Ca Thư tướng quân sau khi xem xong thư của thượng hoàng. thần thái rất hổ thẹn, ngài nói có một số chuyện ngài cũng là thực hiện một cách bất đắc dĩ. tuyệt đối không dám có nửa điểm bất kính với thượng hoàng, hi vọng thượng hoàng có thể thông cảm cho tình cảnh ngài trong lúc đó.”

“Tình cảnh trong lúc đó?”

Ánh mắt Lý Long Cơ bắt đầu có chút phát sáng, hắn đã cảm giác được Ca Thư Hàn cũng không hoàn toàn phản bội hắn. mấu chốt bây giờ chính là phải biết lúc ấy là tình cảnh thế nào? Lý Long Cơ nhắm mắt trầm tư chốc lát. hắn đã nhớ ra. lúc ấy mình nóng lòng tước quyền chư hầu biên cương, phái thân vương đến các đại phiên trấn đi chưởng quyền, đồng thời hạ thủ đầu tiên với An Tư Thuận, kết quả đã dọa sợ Ca Thư Hàn. nấp vào cao nguyên, sau này mình ngã bệnh, có lẽ hắn cảm thấy mình đã không còn hi vọng tỉnh lại. nên đã đi nương nhờ Lý Hanh.

“Sau đó thì sao?” Lý Long Cơ lại hỏi.

“Ca Thư tướng quân sau đó nói, cho dù ngài để thượng hoàng đi qua, thượng hoàng cũng không vào được Trường An. xích hầu của Lý Khánh An sớm đã phát hiện ra động tĩnh của thượng hoàng, thượng hoàng chỉ cần tới gần Trường An, thì sẽ bị quân An Tây phục kích.”

Lý Long Cơ gật gật đầu, hắn hiện tại đã dần dần tỉnh táo lại, hắn tin lời của Ca Thư Hàn nói chính là lợi nói thật lòng, hắn mang nhiều quân đội quay về Trường An như vậy, làm sao có thể đi vào được trong thành, thậm chí ngay cả thành Trường An cũng tới gần không được, với sự độc ác tàn nhẫn của lão tam, hắn chắc chắn thừa cơ hội mà giết mình đi. không những hoàng vị không có được, thậm chí cuối cùng còn đánh mất cả sinh mạng.

Một khi hắn tỉnh táo lại, sự cấp thiết nóng lòng quay về Trường An tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng trở nên phai nhạt, nhưng đánh mất cái này, ông lại được cái khác, thái độ Ca Thư Hàn lại khiến cho hắn này sinh hi vọng thu nạp lại Ca Thư Hàn vào trướng mình.

“Rồi sau đó nữa thì sao? Hắn lại nói điều gì?’

“Rồi sau đó, Ca Thư Hàn hi vọng thượng hoàng có thể bảo trọng long thể, nếu như thượng hoàng có việc gì cần ngài giúp đỡ, hoặc là thiếu thốn điều gì, thượng hoàng cứ việc mở lời, ngài nhất định sẽ toàn lực tương trợ, cuối cùng Ca Thư tướng quân đưa tiễn thần mãi đến khi ra khỏi quân doanh.”

Lúc này, Lý Long Cơ dựa vào kinh nghiệm chính trị mấy chục năm của hắn. hắn đã phán đoán ra, Ca Thư Hàn đối với Lý Hanh không hề tuyệt đối trang thành, những lời nói và hành động của hắn hôm nay đối với mình, rất hiển nhiên là muốn tìm một đường lui, Lý Long Cơ có chút đắc ý mà nở nụ cười, chỉ cần Ca Thư Hàn không phải tuyệt đối trung thành với Lý Hanh, vậy thì hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị mình sử dụng.

Tuy nhiên Lý Long Cơ quả thật không hiểu rõ Ca Thư Hàn tại sao lại dao động với Lý Hanh? Không lẽ là Lý Hanh không thể đăng cơ được, hoặc là Lý Hanh không thể thực hiện hứa hẹn với hắn, để hắn cảm thấy thất vọng?

Lý Long Cơ lo nghĩ tới lui, cũng không nghĩ ra nguyên nhân khiến Ca Thư Hàn dao động với Lý Hanh, bởi vì hắn không biết rằng, Lý Khánh An sáng sớm một đao chém bay đầu của Mạnh Vân, lại làm rét lạnh đi trái tim của Ca Thư Hàn.

DMCA.com Protection Status