Nhạc Khai Vũ rất nhiệt tình, đã sớm chuẩn bị tiệc rượu ở trong biệt viện của mình, vừa thấy Lăng Hàn liền nói:
- Hàn sư đệ, nhanh, mời mời mời, ngày hôm nay không say không về!
Lăng Hàn cười ha ha:
- Ta say rồi, nhận không ra đường về thì làm sao bây giờ?
- Vậy thì ở lại thôi!
Nhạc Khai Vũ không chút do dự nói.
- Nhạc huynh ở chỗ này, sách chà chà!
Lăng Hàn tựa hồ rất ước ao, đây không phải Khởi Kiếm Phong, mà là Trú Đình Phong, ở trong bảy ngọn núi linh khí sung túc nhất có thể xếp số một số hai.
Cái này tự nhiên chỉ có đời sau thiên phú như Nhạc Khai Vũ, Ngạo gia thất tử mới có tư cách ở lại, mà cường giả Thần Thai, Sinh Hoa, Linh Anh Cảnh thì ở Bạch Vân Phong, nơi linh khí dồi dào nhất.
- Lấy thiên phú của Hàn sư đệ, muốn thu được một toà biệt viện ở Trú Đình Phong, đó là chuyện dễ dàng.
Nhạc Khai Vũ vỗ vai của Lăng Hàn.
- Đến đến đến, uống rượu! Uống rượu!
Tiểu viện của Nhạc Khai Vũ rất u tĩnh, ngoại trừ có một tên thư đồng, thì không có người khác, cũng nói rõ Nhạc Khai Vũ một lòng võ đạo, không hề có ý nghĩ khác.
Từ điểm đó mà nói, Ngạo Phong đúng là thiên tài, luôn ướt hoa nhiễm thảo, nhưng tu vi có thể bay thẳng tới Thần Thai Cảnh, bây giờ một chân bước vào Sinh Hoa Cảnh, thực khiến người ta thán phục.
Lăng Hàn có ý định hỏi vòng vèo tin tức của mẫu thân, nên bắt đầu cụng rượu với Nhạc Khai Vũ, chuốc say đối phương, khi ấy muốn hỏi cái gì liền hỏi cái đó.
- Đến, ta một chén ngươi một chén, ai không uống hết là vương bát đản!
Lăng Hàn nâng chén nói.
- Ngươi một chén, ta hai chén!
Nhạc Khai Vũ rất dũng cảm nói. Nhưng không bao lâu, hắn đã bó tay toàn tập, thân thể loạng choà loạng choạng, say chuếnh choáng, căn bản không cần Lăng Hàn mời rượu, cũng tự mình chuốc cho mình.
Biểu ca, xin lỗi rồi!
Lăng Hàn thầm nói, rượu hắn uống trực tiếp tiến vào Hắc Tháp, tự nhiên uống nhiều hơn nữa cũng sẽ không say, thời điểm nhìn thấy Nhạc Khai Vũ ánh mắt mông lung, hắn liền hỏi:
- Nhạc sư huynh, ngươi có anh chị em gì không?
- Không, không có, cha ta chỉ có ta!
Nhạc Khai Vũ lắp bắp nói.
- Lẽ nào gia gia của ngươi cũng chỉ sinh một mình cha ngươi?
Lăng Hàn cố ý hỏi.
- Ta còn có cô cô.
Trong ánh mắt Lăng Hàn lóe lên một tia sáng, tiếp tục hỏi:
- Vậy cô cô của ngươi không có hậu đại sao?
- Cô cô của ta, cô cô của ta phạm vào sai lầm lớn, bị ông nội ta nhốt tại, nhốt tại…
Nhạc Khai Vũ lung lay đầu, tựa hồ hồi ức, lại giống như đang giãy dụa.
- Nhốt ở nơi nào?
Lăng Hàn vừa truy hỏi, vừa rót cho Nhạc Khai Vũ một chén.
Qua mấy chén rượu, Nhạc Khai Vũ cười như nở hoa, nhìn Lăng Hàn nói:
- Hàn sư đệ, ngươi luyện công pháp gì, sao đã biến thành ba cái, ủa, lại lập tức biến thành hai cái? Ha ha ha, sao hiện tại lại biến thành một?
Lăng Hàn thở dài, người uống rượu say không quá tốt a! Hắn dùng tới một tia thần thức của Thiên Nhân Cảnh, quát lên:
- Cô cô ngươi hiện tại ở đâu?
Nhạc Khai Vũ ngẩn ra, thân thể cứng đờ, ánh mắt mờ mịt nói:
- Cô cô ta hiện đang bị giam ở…
Oành!
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng trầm hưởng truyền đến, cửa lớn đã bị đá văng ra, một thiếu nữ vóc người thon dài đi nhanh tới:
- Hàn Lâm đâu, lăn ra đây cho bổn tiểu thư!
Bị nháo như thế, Nhạc Khai Vũ nhất thời tỉnh rượu hơn nửa, ánh mắt đảo qua, không khỏi nhướng mày nói:
- Ngạo Tử Đài, ngươi tới nơi này làm gì?
Họ Ngạo? Là con gái của Ngạo Phong a.
Lăng Hàn cũng nhìn thiếu nữ kia, chỉ thấy nàng đại khái hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, tướng mạo tương đối mỹ lệ, cũng không thua kém các nàng Lưu Vũ Đồng, chỉ là trên mặt mang theo kiêu ngạo hầu như có thể bay lên trời, nữ nhân như vậy lại đẹp cũng sẽ không khiến Lăng Hàn động tâm, huống chi nàng là con gái của kẻ thù.
Có điều, tu vi của Ngạo Tử Đài cũng bước vào Linh Hải Cảnh, lại thêm tuổi tác của nàng, chuyện này rất kinh người. Người đẹp, thiên phú võ đạo lại cao, chẳng trách nàng ngạo khí trùng thiên như thế.
- Nhạc Khai Vũ, hắn chính là Hàn Lâm?
Ngạo Tử Đài không chút chột dạ khi phá cửa xông vào, ngược lại kiêu ngạo hung hăng, đưa ngón tay chỉ Lăng Hàn.
- Hắn đúng là Hàn sư đệ, có điều, ngươi không báo mà vào, đây là ý gì?
Nhạc Khai Vũ trầm giọng nói, giữa hai lông mày đã bốc lên lửa giận.
Bị người mạnh mẽ xông vào trong nhà mình, thay đổi là ai cũng sẽ tức giận.
- Có ý gì?
Ngạo Tử Đài hừ một tiếng nói.
- Tên này đả thương mấy huynh trưởng của ta, ta muốn hắn quỳ xuống đất thỉnh tội!
- Nói hưu nói vượn!
Nhạc Khai Vũ vỗ bàn quát lên.
- Hàn sư đệ là ở trong chiến đấu công bằng đánh bại mấy ca ca của ngươi, đây là sự tình mọi người đều biết. Nhưng ngươi chạy tới hồ đồ, cái này chỉ bôi đen mặt mũi của Ngạo gia.
- Ta mặc kệ!
Ngạo Tử Đài lắc đầu, trên mặt đều là vẻ oán hận.
- Ta chỉ biết, người này tổn thương sáu ca ca của ta, hại bọn họ mất hết thể diện, ta muốn hắn một đường bò tới nơi ở của bảy huynh trưởng ta, ở cửa dập đầu, cầu bảy vị huynh trưởng của ta tha thứ.
Nhạc Khai Vũ vừa giận vừa buồn cười nói:
- Ngươi là hài tử sao, càng nói càng ấu trĩ! Nhanh trở về, chớ làm người chê cười, chỉ càng thêm mất mặt!
- Nhạc Khai Vũ, đến cùng ngươi có giúp bổn tiểu thư hay không?
Ngạo Tử Đài lạnh lùng nói.
- Hừ, ta không có hứng thú hồ đồ với ngươi!
Nhạc Khai Vũ kiên quyết từ chối.
Ngạo Tử Đài lại nhìn về phía Lăng Hàn nói:
- Họ Hàn, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức bò ra ngoài, dập đầu xin lỗi bảy vị huynh trưởng của ta!
- Ngạo gia đều là loại nữ nhân đầu óc có vấn đề như thế sao?
Lăng Hàn nhìn Nhạc Khai Vũ hỏi.
- Ngươi… ngươi dám chửi bổn tiểu thư?
Ngạo Tử Đài sững sờ, tặc tử này thật gan to bằng trời, quá đáng ghét.
- Hàn huynh, tốt nhất không nên đắc tội nàng.
Nhạc Khai Vũ thấp giọng nói.
- Nàng là con gái được Ngạo Phong chấp sự sủng ái nhất, hơn nữa bản thân xinh đẹp, thiên phú võ đạo lại cao, bởi vậy, tông môn có rất nhiều người trẻ tuổi vừa ý nàng.
- Có thể nói, chọc nàng, thì tương đương với chọc hơn nửa thế hệ trẻ tuổi của tông môn, khi đó khắp nơi là địch a.
Chẳng trách lớn lối như vậy, thậm chí còn ngông cuồng hơn Ngạo gia thất tử.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Hiện tại cút ra ngoài, bằng không thì không phải mắng ngươi, mà là vẽ mặt! Dáng dấp của mấy tên kia, ngươi chưa quên mới phải, sẽ không muốn như bọn hắn chứ?
- Các ngươi không nên hối hận!
Ngạo Tử Đài lạnh lùng nói, sau đó đưa tay xé quần áo của mình, xẹt xẹt xẹt xẹt… tay áo, quần của nàng liền bị xé ra vài lỗ hổng, da thịt trắng mịn có thể thấy rõ ràng.
Nàng xõa tóc, đột nhiên kêu to:
- Bất lịch sự a! Bất lịch sự a!
Linh Hải Cảnh đối với người bình thường mà nói, đã rất mạnh, âm thanh không nói như lôi cũng không kém bao nhiêu, nhất thời truyền khắp núi. Thậm chí, trên mấy ngọn núi phụ cận cũng có người nghe được.
Nhạc Khai Vũ lập tức rõ ràng nàng muốn chơi thủ đoạn gì, sắc mặt không khỏi biến thành màu đen, có vẻ vô cùng phẫn nộ.
---------------