Ngày thứ hai vừa rạng sáng, bọn họ liền dọn dẹp hành lý, lên đường trở về.
Khi trả phòng, vừa vặn gặp vị tiểu thư ở trước sảnh tối hôm qua đi từ bên ngoài vào, dường như cô vừa mới đi ra ngoài vườn vào, trong tay ôm một bó hoa cúc đại đóa màu lam.
Thấy bọn họ phải đi, lại nhìn thấy hai đóa hoa cúc đại đóa tết được cài trước ngực bọn họ: "Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân, lần sau nhất định hai người lại phải tới Hy Lạp chơi nhé! Tôi tên là Ngải Địch Á! Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc!"
Lần sau? Còn có lần sau sao? Hạnh phúc vĩnh viễn liệu có phải là một chuyện chỉ có trong thần thoại hay không? Lãnh Ngạn khẽ mỉm cười, cho dù trong mắt thoáng chút u buồn.
Duy Nhất lại cười đến hết sức thoải mái: "Được! Nhất định chúng tôi sẽ trở lại! Cám ơn cô, Ngải Địch Á!"
Cô gái Hy Lạp thật ngây thơ, mộc mạc như đóa hoa cúc, đã tặng cho bọn họ lời chúc phúc đơn giản nhất. Cúc đại đóa, còn gọi là cúc trường sinh, hoa của nó mang rất nhiều ý nghĩa, hạnh phúc, vĩnh viễn vui vẻ, còn cả sự ly biệt nữa, rốt cuộc sẽ ứng với người nào đây?
Sân bay.
Biết được tin bọn họ trở về nước, các bạn bè của họ đã chờ đón hai người từ lâu, cha con Doãn thị, anh em nhà họ Cừu, Lôi Đình Ân, Mỹ Mỹ, còn có cả Tần Nhưng.
Trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng khi bóng dáng của Lãnh Ngạn và Duy Nhất đang xuất hiện thật sự ở trước mắt, thì họ lại không biết sẽ phải bắt đầu nói từ đâu, cảm giác nghẹn cứng không biết nói gì khiến trong lòng mọi người đều thấy nghẹn ngào chua xót.
Không một phút trì hoãn, Lãnh Ngạn đi thẳng đến bệnh viện.
Đối với bệnh nhân đã bỏ trốn khỏi viện chạy đi này, bác sĩ Lục vừa là bạn bè, lại vừa là thầy thuốc, tất nhiên hết sức tức giận. Nhưng có tức giận thì tức giận, việc chữa bệnh cũng không thể chậm trể được.
Lúc này, Duy Nhất mới biết được, thì ra bệnh này cũng giống như một số bệnh khác, chỉ cần được trị liệu sớm, là cũng có thể khống chế được, vấn đề là, Lãnh Ngạn ở trong tình trạng không thể lạc quan được nữa.
Mà chỗ trí mạng của loại bệnh này chính là nó làm tổn hại đến gan và não, mà về phương diện này Lãnh Ngạn đã có triệu chứng biểu hiện ra bên ngoài, đáng sợ nhất chính là lúc này gan đã tiếp tục phát triển đến suy kiệt. Nếu nói trị liệu chẳng qua chỉ là cảnh tượng hão huyền để kéo dài cuộc sống mà thôi.
Loại tình huống này, tự Lãnh Ngạn biết rất rõ ràng, bác sĩ Lục cũng biết rõ ràng, chỉ có Duy Nhất là người biết cuối cùng.
Người đứng tràn ngập trong phòng bệnh, Lãnh Ngạn nhìn bọn họ, không khỏi cười một tiếng, "Mọi người đều đứng ở đây làm gì vậy? Sao tôi cảm thấy giống như đang làm lễ lễ truy điệu cho tôi thế! Đứng đây để mặc niệm tôi sao?"
Duy Nhất vừa nghe thấy những lời này, lập tức giận dữ, "Anh nói bậy bạ cái gì vậy?"
Bình thường vẫn có người nói, cuộc sống cũng chỉ là sinh sinh tử tử mà thôi, chết có gì là sợ chứ? Bản thân Duy Nhất cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng khi sinh ly tử biệt thật sự đặt ở trước mắt, thì chuyện này lại khiến cô đau đớn giống như bị khoan vào tim, mà người bên cạnh người thường không thể hiểu nổi.
Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, cười cầu hòa: "Anh nói giỡn mà, em nghiêm túc như vậy làm gì!"
Duy Nhất ý thức được mình đã luống cuống, sắc mặt hòa hoãn trở lại, thân mật bóp mũi của anh, "Lại còn cái kiểu cười giỡn này nữa, để người khác cười cho thì đẹp mặt!"
"Ý của anh là, anh và Duy Nhất tạm xa nhau giờ gặp lại, mọi người đứng trong phòng lúc này cũng không cảm thấy gì ... đúng không, hả?" Trên gương mặt anh thoáng một nụ cười ranh mãnh.
"Đủng rồi đúng rồi ! Biết ý của cậu rồi, chẳng phải là chúng tôi đã làm trở ngại hai người các cậu sao? Chúng tôi đi là được!" Lôi Đình Ân tủy tiện vẫy tay một cái, đuổi tất cả đám người kia đi.
Ra đến bên ngoài bệnh viện, rốt cục Cừu Phỉ Nhi không nhịn được khóc òa lên, " Tại sao hai người bọn họ lại có thể như vậy? Rõ ràng là chuyện sinh ly tử biệt sao còn có thể nói cười nhẹ nhõm như vậy chứ."
Cừu Chí Dương ôm vai em gái, "Bọn họ... đang dùng thời gian cuối cùng để khiêu vũ, giữ lại cho đối phương những khoảnh khắc xinh đẹp nhất."
Cừu Phỉ Nhi khóc không thành tiếng, "Hiện tại rốt cuộc em đã hiểu rõ tại sao Lãnh Ngạn lại yêu Duy Nhất đến chết đi sống lại như thế. Duy Nhất, thật là... không thể nào dùng từ ngữ để hình dung nổi nữa, nếu như là em, ngay từ lúc bắt đầu em đã hỏng rồi."
Từ nãy đến giờ Doãn Tiêu Trác vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên lại lên tiếng: "Hai người bọn họ, giống như chính Duy Nhất đã tự nói đó, cho dù không biết kiếp sau thế nào, nhưng bây giờ cũng nên thử một lần, chỉ có điều hai người này đã quá khổsở rồi. Tất cả mọi bất hạnh đều ập xuống ở trên người bọn họ, điều này quả thực cũng quá bất công. Hơn nữa, hiện tại còn một vấn đề nữa khiến tôi rất lo lắng."
"Vấn đề gì vậy?" Lôi Đình Ân vừa hỏi xong lập tức liền nghĩ ra ngay: "Anh muốn nói đến vụ án nổ súng lần trước chăng? Anh sợ bọn chúng vẫn còn muốn ngóc đầu trở lại sao?"
Doãn Tiêu Trác gật đầu, "Cũng không biết rốt cuộc bọn chúng có ý đồ gì, tại sao hận thấu xương đối với Lãnh Ngạn như thế. Lần trước vệ sĩ bị đánh trọng thương, may mắn không có án mạng xảy ra, nhưng mà, vẫn chưa bắt được chủ mưu, nên chung quy tôi vẫn có cảm giác không được an toàn."
"Thật xin lỗi." Tiếng của Mỹ Mỹ vang lên: "Là lỗi của em, em đã khai báo rõ ràng với cảnh sát, đồn cảnh sát cũng đã ghi tên Dịch Hàn và Dick vào trong danh sách rồi."
"Cứ yên tâm đi!" Lôi Đình Ân nhìn Doãn Tiêu Trác nói bảo đảm: "Chuyện đảm bảo an toàn ở nơi này cứ giao cho tôi là được, nếu như hai người Lãnh Ngạn gặp chuyện không may, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm!"
"Không phải là vấn đề người nào chịu trách nhiệm nếu bị gặp chuyện không may, nếu như chuyện không may thật sự xảy ra, thì bất cứ người nào nhận trách nhiệm cũng vô ích thôi!" Doãn Tiêu Trác dặn dò.
"Biết rồi! Mọi người cứ đi trước đi, tôi sắp xếp mọi chuyện xong sẽ xuống sau."
Bên ngoài phòng bệnh mọi người bàn luận ầm ĩ, trong phòng bệnh Lãnh Ngạn và Duy Nhất cũng đang bốn mắt nhìn nhau, Duy Nhất bật cười, "Ông xã à, chẳng phải anh được mệnh danh là thông minh nhất đó sao? Chúng ta chơi trò đố nhau đi!"
Lãnh Ngạn biết cô trêu chọc để mình được vui vẻ, nên cũng hùa theo, "Được thôi! Em là tiểu ngốc thì có thể nghĩ ra câu hỏi gì chứ?"
"Một con chó đi chơi trong sa mạc, nó mót tiểu, kết quả lại bị chết, tại sao vậy?"
Lãnh Ngạn im lặng... Một loạt các câu hỏi trong cuốn Bách Khoa Toàn Thư hiện ra trong đầu anh, nhưng lại không có câu hỏi này... Người trong cuộc đời không hề có chỗ dựa như anh, lại càng không thể có ai đó đưa ra cho anh một câu hỏi như vậy...
"Vậy là tại sao?" Anh có chút lúng túng, làm cho Duy Nhất tìm lại được cảm giác được trả thù cho ngày trước cô bị thầy giáo Lãnh mắng đến xối xả, lúc cô còn đi học.
Duy Nhất cười đến nghiêng ngả: "Bởi vì không có cột điện."
Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, cũng phì cười, nổi lên hứng thú, "Nói tiếp đi!"
"Được, vẫn là về chuyện con chó này! Con chó đi chơi trong sa mạc, mót tiểu, tìm được cột điện rồi, tại sao vẫn bị chết?"
Vẻ mặt Lãnh Ngạn mờ mịt...
"Anh đúng là ngốc chết đi được!" Duy Nhất cười ngã vào trong ngực anh: "Bởi vì trên cột điện có viết một câu: ‘Không được đi tiểu ở đây’!"
"Cô nhóc xấu xa này!" Anh nói như cáu giận nhưng lại đầy sự cưng chiều, tiếp đó là một tràng cười ran.