Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 941: Một cánh tay mà thôi (2)



“Được!” Tiếng nói của Vân Tiêu khàn khàn, mang theo vô tận ái muội: “Nếu không bây giờ chúng ta tiếp tục thử xem, như thế nào? Nàng trên, ta dưới?”

“Vân Tiêu!”

Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng, vừa định bác bỏ hắn, nam nhân đã giữ đầu nàng lại, dùng môi mỏng lạnh lẽo chặn lại lời nàng muốn nói.

Một phòng kiều diễm, xuân quang vô hạn.

……

Huyền Âm cốc.

Tất cả khách khứa đều sợ hãi rụt rè tránh ở một bên, không ai dám đứng ra, tất cả đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn tiểu cô nương một thân váy dài màu đỏ như lửa đó……

Vừa rồi, ở Huyền Âm cốc có người muốn nhân cơ hội bắt lấy Hỏa Hỏa, dùng nàng để uy hiếp Vân Lạc Phong.

Ai ngờ, người nọ mới vừa vọt tới trước mặt Hỏa Hỏa, còn chưa kịp động thủ đã bị một ngọn lửa của nàng thiêu đốt thành tro tàn.

Không sai!

Tiểu cô nương này không có bất luận động tác dư thừa nào đã phun ra ngọn lửa vào tên cường giả Tôn Linh Giả cấp thấp, nháy mắt hạ gục đối phương!

Vì thế, đừng nói các tân khách này, ngay cả cốc chủ Huyền Âm cốc cường đại nhất ở đây cũng không dám có bất luận ý tưởng nào……

“Còn có ai?”

Hỏa Hỏa đạp một chân lên trên núi giả, kiêu ngạo nâng cằm, trên cao nhìn xuống mọi người ở đây.



“Các ngươi còn có ai muốn tới bắt ta? Đứng ra! Ta nhất định sẽ cho hắn toàn thây!”

Mọi người sợ tới mức cả người run lên, rụt rụt thân mình, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Con ngươi của Hỏa Hỏa vừa chuyển, dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Hồn Vũ.

Nàng giống như một con phượng hoàng ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía Hồn Vũ.

“Chậc chậc, không nghĩ tới ngươi lại thiếu nam nhân đến loại trình độ này, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

Sắc mặt Hồn Vũ biến đổi: “Ta không có làm sai cái gì, ta với hắn trước đó tình đầu ý hợp, là các ngươi muốn mạnh mẽ chia rẽ chúng ta!”

Nàng thân là đại tiểu thư Huyền Âm cốc, từ trước đến nay cao cao tại thượng, sao cho phép người khác nhục nhã nàng như thế.

Cho dù chết, nàng cũng quyết không thể thừa nhận chính mình thừa dịp nam nhân kia hôn mê không tỉnh muốn cường hắn!

Còn Vân Lạc Phong có thể tìm được nam nhân kia hay không……

Cũng không ở trong phạm vi lo lắng của nàng.

Cho dù tìm được thì sao, dựa vào trạng thái hiện tại của nam nhân đó cũng không thể đứng ra nói cái gì.

Lúc đó, dư luận thiên hạ cũng sẽ đứng về phía nàng!

“Tình đầu ý hợp? Ta thật sự không biết ai tình đầu ý hợp với ngươi?”

Đột nhiên, giọng nói lười biếng tà mị truyền đến từ phía sau.



Ngay sau đó, phía sau nàng lại có một giọng nói lãnh khốc tận đáy lòng, lạnh đến xương.

“Không phải ta.”

Vốn dĩ sau khi nghe thấy giọng nói của Vân Lạc Phong, sắc mặt Hồn Vũ cũng không có thay đổi gì, nhưng một giấy sau đó, dung nhan ả ta đột nhiên biến đổi, quay đầu nhìn về phía hai người chậm rãi mà đến dưới hoàng hôn.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống từng ngỏ ngách của Huyền Âm cốc.

Dưới ánh chiều tà này, thiếu nữ một thân váy dài màu trắng pha chút vầng sáng nhàn nhạt.

Nam nhân lãnh khốc cũng bước bên cạnh nàng, khí lạnh trên người lạnh đến thấu xương, ánh mắt lạnh lùng tựa như dao nhỏ, giết người trong vô hình.

“Sao…… sao có thể?”

Hồn Vũ khiếp sợ che môi, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ trắng bệch.

Hắn không phải hôn mê bất tỉnh sao? Vì sao sẽ êm đẹp xuất hiện ở chỗ này?

“Vân Tiêu!” Thiếu nữ bạch y nhếch môi, “Nữ nhân này suýt chút nữa trở thành thê tử của chàng, chàng không nói chút gì sao?”

Thê tử?

Vân Tiêu nhíu chặt mày.

Hắn chỉ biết là chính mình bị người của Huyền Âm cốc mang đi, còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn không hề hay biết.

Dĩ nhiên cũng không biết Huyền Âm cốc muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của……

DMCA.com Protection Status