Diệp Thiên dừng một chút, tiếp tục nói: "Còn về phần hài tử kia có phải là con ruột của ngươi hay không thì sao chứ? Phẩm chất của Quân Nhi không tệ, nhi tử của nàng cũng sẽ không quá kém..."
Cho nên, người đây là coi như cái gì cũng không biết? Thừa nhận Vân Tiêu?
Khó trách ngày đó, lão bằng lòng Vân Tiêu không theo họ của Diệp gia, là vì lão đã sớm biết Vân Tiêu không phải là con ruột của hắn...
Chính vì mình yêu Quân Nhi nên mới yêu ai yêu cả đường đi.
Phụ thân cũng là vì hắn mới đón nhận toàn bộ chuyện này...
Buồn cười nhất chính là, hắn vẫn không biết, còn đã từng oán giận phụ thân!
Đáy lòng Diệp Cảnh Thần hơi chua xót: "Phụ thân, nhi tử bất hiếu, khiến cho một mình người yên lặng chấp nhận tất cả! Chỉ là, Quân Nhi là người duy nhất mà cả đời này ta động tâm, cho dù như thế nào ta cũng sẽ không buông tay nàng ra."
"Thần Nhi, nếu như lúc còn trẻ vi phụ cũng có một nửa kiên định như ngươi thì có lẽ đã không có Diệp Cảnh Huyền sinh ra," Diệp Thiên cảm thán nói, "Vi phụ cũng hiểu rõ tình cảm của ngươi đối với Quân Nhi, cho nên nhiều năm qua lòng của vi phụ vẫn đứng ở bên các ngươi, đáng tiếc chuyện bất đắc dĩ của ta quá nhiều, không thể danh chính ngôn thuận che chở các ngươi! Nhưng mà, bây giờ đã có Vân Tiêu sẽ không còn cò ai làm khó dễ các ngươi nữa! Thân phận của nó, sẽ được chôn sâu vĩnh viễn trong lòng!"
Diệp Cảnh Thần cười cười: "Phụ thân, lúc trước ta hỏi qua Tiêu Nhi, ý nguyện của Tiêu Nhi là không tiếp nhận Diệp gia, nó từ chối rồi! Tâm cảnh của đứa nhỏ này rất cao, ta không thể dùng Diệp gia để gây trở ngại cho nó..."
Hai người này, nên bay đến nơi rộng lớn hơn.
Vô Hồi đại lục này cũng không phải là nơi dừng chân cuối cùng của bọn nó...
Diệp Thiên nhíu mày: "Vân Tiêu không muốn tiếp nhận Diệp gia? Vậy sau này kế tục con, chẳng phải là không có người thừa kế rồi hả?"
"Phụ thân," Trên mặt Diệp Cảnh Thần mang theo ý cười, "Ta còn có một tin tức tốt muốn nói với người, Quân Nhi đã mang thai, hơn nữa còn là một đôi song bào thai!"
Trái tim Diệp Thiên bỗng nhảy dựng lên, thật lâu sau, lão mới ngăn chặn được cuồng phong trong lòng, cười khổ nói: "Thần Nhi, ngươi dùng lời nói này để lừa gạt vi phụ còn có ý nghĩa sao? Lúc trước ta cũng đã tìm rất nhiều danh y xem bệnh cho Quân Nhi, đều nói là không thuốc chữa được."
"Phụ thân, ta nói chính là sự thật, Quân Nhi thật sự mang thai, là Phong Nhi đã chữa cho nàng, còn nữa, chuyện tình lần này, cũng là Phong Nhi thiết kế ra, nàng sợ hài tử trong bụng sẽ bị Diệp Cảnh Huyền hãm hại, cố ý cùng Vân Tiêu đứng ra, thay thế hài tử chưa ra đời này chống đỡ tất cả nguy hiểm."
Hô hấp của Diệp Thiên bị kìm hãm, lão vội vàng đứng lên từ trên ghế, bởi vì kích động mà dẫn đến giọng nói có chút run rẩy.
"Chuyện này... Là sự thật? Ngươi không phải đang gạt ta?"
"Phụ thân, người đừng quên, bệnh của hoàng hậu cũng là do Phong Nhi trị lạnh."
Lời nói của Diệp Cảnh Thần không thể nghi ngờ khiến cho tim của Diệp Thiên vừa mới nhấc lên hạ xuống, sắc mặt của lão từ lúc ban đầu đờ đẫn biến thành vui mừng khôn xiết, chợt lão điên cuồng cười hai tiếng.
Tiếng cười vui sướng này trên khắp cả bầu trời trên Diệp gia...
"Tốt, thật sự là quá tốt! Rốt cuộc ta không cần lo lắng Diệp gia không người kế thừa rồi! Ha ha ha! Thần Nhi, chúng ta nhất định phải cảm tạ Vân cô nương thật tốt! Còn nữa, nha đầu này còn giúp hài tử chưa ra đời của Quân Nhi ngăn lại nguy hiểm, nếu không phải có hành động của nàng, nói không chừng không đợi được ta bế quan ra ngoài, hài tử Quân Nhi sẽ gặp phải độc thủ..."
Diệp Thiên kích động nước mắt đã theo dòng chảy xuống, đã bao lâu rồi lão không hưng phấn như vậy?
Từ sau khi kết luận Quân Phượng Linh không thể nào sinh dục, lão vẫn luôn luôn ưu sầu vì tương lai của Diệp gia...