Hoàng Đế lạnh lùng liếc Diệp Cảnh Huyền: “Trẫm nghe nói, quan hệ giữa ngươi và Vân Lạc Phong rất tồi tệ? Ai biết ngươi có cố tình hãm hại hay không?”
Trên trán Diệp Cảnh Huyền chảy xuống mồ hôi lạnh: “Vân Lạc Phong kia là thê tử của chất tử thần, thần làm sao có thể hãm hại nàng? Quan hệ giữa thần và nàng vẫn phi thường không tệ, bệ hạ nhất định đã có hiểu lầm.”
“Được!” Hoàng Đế cười lạnh: “Vậy trẫm sẽ phái người đến triệu kiến Vân Lạc Phong, để nàng tới chẩn bệnh cho Hoàng Hậu!”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Diệp Cảnh Huyền cúi mặt xuống, bàn tay của hắn nắm chặt tay cầm của xe lăn, khóe môi nhếch lên một độ cong âm hiểm.
Chỉ cần bệ hạ hạ ý chỉ, Vân Lạc Phong sẽ không có khả năng cự tuyệt!
Lúc đó, khi nàng chữa trị xuất hiện sai lầm, khiến cho Hoàng Hậu đến hoàng tuyền, bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
Hoàng Đế hạ ý chỉ không bao lâu, một bóng dáng tuyết trắng đã xuất hiện ở phía ngoài ngự thư phòng…
Sắc mặt của thiếu nữ lười biếng, khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười. Không biết vì sao, Diệp Cảnh Huyền cảm giác được nụ cười này của thiếu nữ mang theo tà khí, khiến cho đáy lòng người khác hốt hoảng.
“Có nắm chắc không?”
Lời này của Hoàng Đế có ý là có nắm chắc có thể khiến cho Thục phi lộ nguyên hình hay không?
Nhưng lọt vào trong tai những người khác lại biến thành Vân Lạc Phong có nắm chắc sẽ chữa khỏi cho Hoàng Hậu hay không?
Nghe được lời Hoàng Đế nói, Vân Lạc Phong nhẹ gật đầu, nói: “Dẫn ta đi gặp Hoàng Hậu.”
“Được!” Sắc mặt của Hoàng Đế nháy mắt ngưng trọng: “Người tới, dẫn Vân cô nương đi gặp Hoàng Hậu!”
Vân Lạc Phong nhếch môi cười: “Không cần phiền toái như vậy, để Giản tướng quân dẫn ta đi gặp Hoàng Hậu là được rồi, huống chi ta còn có chuyện muốn nói với thúc ấy…”
Diệp Cảnh Huyền ngăn chặn sự hoảng loạn trong đáy lòng, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt tà khí động lòng người của thiếu nữ, bất giác cười lạnh.
Hắn vốn đang cho rằng Vân Lạc Phong sẽ phủ nhận những lời nói đó của mình, không nghĩ tới nàng lại phối hợp như thế, nếu đã như vậy, vậy thì không thể trách hắn được!
“Tiểu Lạc Phong.” Giản Thành Văn đi đến chỗ Vân Lạc Phong, mắt lạnh liếc qua Diệp Cảnh Huyền, trào phúng nói: “Có những người muốn hại tánh mạng của con nhưng chung quy sẽ hại chính mình!”
Vân Lạc Phong nhẹ cười, nói mấy câu bên tai Giản Thành Văn, khi nàng nói những lời này đã bố trí một lá chắn, vì vậy người ngoài không có cách nào nghe thấy nàng đang nói gì.
Cũng dễ hiểu, hành động của Vân Lạc Phong ở trong mắt người khác cũng sẽ cho rằng nàng đang nhờ Giản Thành Văn giúp đỡ!
“Vân Lạc Phong, bây giờ ngươi tìm Giản tướng quân giúp đỡ có phải quá muộn rồi hay không?” Trong lòng Diệp Cảnh Huyền phát ra một tiếng cười lạnh, chuyển động xe lăn đi ra ngoài cửa: “Hôm nay, chắc chắn ngươi phải chết là chuyện không thể nghi ngờ!”
…
Ngoài cung Cảnh đức, cung nữ thái giám đang chờ đợi ngoài cửa. Lúc này, bọn họ trông thấy Vân Lạc Phong và Giản Thành Văn đang bước nhanh tới, vội vàng hành lễ: “Tướng quân đại nhân.”
“Các ngươi lui ra đi, ta dẫn Vân cô nương vào.”
Giản Thành Văn khoát tay, nói.
“Tuân lệnh, tướng quân.”
Các cung nữ rối rít thối lui theo hàng ra ngoài điện.
Không tới một lát, Diệp Cảnh Huyền và các đại thần cũng bước nhanh đến.
Vân Lạc Phong không có bất cứ sự chần chờ nào, tay nàng dừng ở trên cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy mở ra, trong ánh mắt phức tạp của mọi người đi vào cung Cảnh Đức…
“Phụ hoàng.”
Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, lập tức trông thấy một nữ tử mặc cung trang bước nhanh tới, hành lễ với Hoàng Đế, nói: “Nhi thần nghe nói có người xung phong nhận việc chữa bệnh cho Hoàng Hậu, nếu trị không hết còn muốn lấy cái chết để tạ tội?”
“Sao ngươi lại tới đây?” Hoàng Đế không trả lời câu hỏi của nàng ngược lại cau mày hỏi.
Giang Mộng Dao cắn môi: “Con chỉ muốn nhìn xem Vân Lạc Phong giả danh lừa bịp như thế nào?”