Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 879: Diệp Cảnh Huyền vô sỉ (2)



“Ừ.” Vân Lạc Phong nhẹ vỗ cằm, hơi chớp mắt: “Như thế cũng là một biện pháp không tồi.”

Nói xong, nàng đứng lên, chậm rãi đi về phía hắc y nhân.

“Thật ra, ngươi không nói, ta cũng biết là người nào phái ngươi đến, nhưng ngươi lại muốn trung thành bảo vệ, như vậy ta sẽ làm như ngươi mong muốn! Dùng biện pháp Vân Tiêu đã nói để đối phó ngươi!”

Thiếu nữ dừng bước, bên môi nở nụ cười tà mị mà âm lãnh, nụ cười kia rơi vào trong mắt hắc y nhân giống như là ác ma đang muốn thu nhận hắn.

Rốt cuộc hắc y nhân không khống chế được sự sợ hãi từ trong nội tâm, nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa, hắn mới vừa phá cửa ra, một hơi thở lãnh khốc đã truy kích đến, đánh thân thể hắn từ không trung rớt xuống, phịch một tiếng nện xuống mặt đất.

“Phát sinh chuyện gì?”

Phu thê Diệp Cảnh Huyền bị động tĩnh ở chỗ này quấy nhiễu, nhanh chóng đi tới.

Cùng lúc đó, các trưởng lão khác ở Diệp gia cũng nghe thấy động tĩnh, đều là từ bốn phương tám hướng trên không Diệp gia hạ xuống.

“Đệ đệ, đệ muội, các ngươi không có việc gì chứ?”

Diệp Hi Mạch đã chạy tới bên cạnh hai người Vân Lạc Phong, ánh mắt liếc về phía hắc y nhân đã ngã xuống đất không dậy nổi, mày nhẹ nhíu: “Gia hỏa này có lai lịch gì? Thích khách sao?”

Diệp Kỳ rõ ràng cũng bị kinh hách không nhẹ, nghĩ đến thích khách này đến vì muốn tập kích Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, trong lòng nàng quay cuồng lửa giận.

“Tên thích khách đến vì ta và Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong liếc nhìn mọi người xuất hiện từ thinh không: “Cho nên, ta đang ép hỏi hắn, chủ nhân phía sau màn là ai?”

Vừa nghe lời này, Quân Phượng Linh tức giận đến mức đầu tóc đều dựng lên, thân hình chợt lóe đã đến trước mặt thích khách.

Tay nàng nhấc thích khách lên rồi đột nhiên quăng xuống.



Vốn dĩ đã hắc y nhân bị Vân Tiêu đánh không chết cũng tàn phế, dưới cú ném của Quân Phượng Linh, rên một tiếng rồi không có động tĩnh.

“Diệp gia, các ngươi thật là người tốt!” Quân Phượng Linh lạnh lùng trừng mắt: “Đầu tiên là khó xử nhi tử và tức phụ của ta. Bây giờ còn phái người tới ám sát bọn họ! Các ngươi thật đúng là làm ta thất vọng đến cực điểm!”

“Ngươi nói lời này là có ý gì?”

Bên trong đám người, một người trưởng lão đứng dậy, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng thích khách này là do Diệp gia chúng ta phái ra?”

Quân Phượng Linh liếc nhìn trưởng lão, bên môi nở nụ cười trào phúng.

Lão già này là người bên cạnh Diệp Cảnh Huyền, luôn luôn là cá mè một lứa với hắn, làm sao có thể trông cậy những người này đứng ra chủ trì công bằng?

“Không phải người Diệp gia thì là người nào?” Quân Phượng Linh nhướng cao chân mày anh khí: “Ta không tin, một ngoại nhân có thể bình yên vô sự đi vào đại viện Diệp gia, đặc biệt là người hắn muốn giết không phải người khác mà là nhi tử và tức phụ của ta!”

Đột nhiên, một đạo giọng cười khẽ từ phía sau đám người truyền đến, khiến cho những người đang cản đường tách sang hai bên.

Diệp Cảnh Huyền nhẹ phe phẩy chiết phiến (quạt), mỉm cười chậm rãi đi tới, đôi mắt của hắn vô cùng âm trầm, hàm chứa sự ác độc.

“Đại ca, đại tẩu, việc này là do ta quản giáo bất lực, khiến cho những tên trộm có tâm tiến vào Diệp gia, nếu các ngươi muốn trách thì trách ta được rồi, cần gì phải khó xử các trưởng lão của Diệp gia?” Diệp Cảnh Huyền âm trầm nói: “Ta biết các ngươi hận ta, trước đó chúng ta cũng đã hoàn toàn trở mặt, ngươi mượn việc này trách ta cũng là đương nhiên.”

“Nhưng mà…” Diệp Cảnh Huyền dừng một chút, nói: “Chuyện của Diệp gia sau đó sẽ xử trí. Bây giờ ta lập tức giết tên ác độc này trước, báo thù cho đại ca và đại tẩu.”

Xôn xao!

Nói xong lời này, Diệp Cảnh Huyền không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội phản ứng, nhanh chóng công kích về về phía hắc y nhân đã ngã xuống không đứng dậy nổi, đáy mắt ẩn chứa sát khí mãnh liệt.

DMCA.com Protection Status