Quan Thuật

Chương 99: Ủy thác trách nhiệm nặng nề.



- Những năm gần đây, nhà máy giấy Ngư Dương tuyển mộ một số lượng lớn người rảnh rỗi. Vào lúc bắt đầu xây dựng nhà máy số công nhân chỉ mới 200 người giờ đã là 500, nghe nói còn tiếp tục tăng thêm, tiền lương cho công nhân giờ chỉ phát một nửa. Gần đây vì vấn đề bảo vệ môi trường mà đã bị thành phố bật đèn đỏ, ngay cả phóng viên tỉnh cũng viết bài phản ánh mùi không khí ô nhiễm và chất thải công nghiệp độc hại. Chẳng những người thị trấn Lâm Tuyền đâm đơn kiện mà những vùng hạ du phía dưới còn kiện mạnh hơn.

Tất cả mọi người trong thị trấn đều uống nước của con suối Lâm Tuyền, tuy nói đã qua hệ thống xử lý loại bỏ chất độc nhưng e là còn sót lại rất nhiều không thể cách nào hoàn toàn làm sạch. Gần đây cũng nghe nói lãnh đạo thành phố ra lệnh cho nhà máy đóng cửa, hiện giờ xét cả về mặt kinh tế lẫn lợi ích đều không tốt, lòng người dao động, cháu sợ xảy ra loạn.

Trước kia cháu ở đại học Hải Giang đã phát hiện ra một loại giấy đặc biệt, do phòng thí nghiệm của trường nghiên cứu ra. Nếu nhà máy giấy Ngư Dương có thể sản xuất loại giấy đặc biệt này thì có thể cải tử hoàn sinh. Nhưng điều này cần rất nhiều tài chính, không có tiền mà nói thì chuyện gì cũng là công dã tràng.

Vì thế sau khi gặp qua tập đoàn Nam Cung cháu đã tính toán xem có thể để bọn họ có cổ phần trong nhà máy giấy Ngư Dương hay không. Chính quyền chúng ta chiếm phần nhỏ, bọn họ chiếm phần lớn, hoặc bán toàn bộ cho bọn họ cũng được.

Tại kỳ họp thứ ba của Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc lần thứ tám, Thủ tướng thay mặt cho quốc vụ viện đã đọc báo cáo công tác của chính phủ chỉ rõ: Công tác của chính phủ vào năm 1995 đã kiên trì đề xuất của vĩ nhân về lý luận và con đường xây dựng chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, quán triệt toàn diện các phương hướng lãnh đạo của đảng bao gồm tiến thêm một bước xử lý tốt cải cách, phát triển, ổn định quan hệ...... Lấy xí nghiệp quốc doanh làm trọng điểm đẩy mạnh cải cách, tiếp tục giữ vững tốc độ phát triển kinh tế nhanh, phát triển bền vững......

Như vây đã đề xuất cải cách các xí nghiệp quốc doanh, tuy mới chỉ là giai đoạn đầu nhưng cháu nghĩ chủ nghĩa khoa học đã từng bước hướng về thị trường, chuyển biến xâm nhập từng bước, nước mạnh trước hết phải từ kinh tế...... Vì vậy chỉ cần không để cho lợi ích quốc gia bị tổn thất thì chúng ta cũng không cần lo lắng gì ......

Tuy nhiên nếu đem toàn bộ nhà máy giấy Ngư Dương bán cho bọn họ chắc là hơi khó khăn, chính sách bây giờ cũng chưa cho phép, hơn nữa liên quan đến quá nhiều mặt đến địa phương. Ví dụ như vấn đề đất đai, bố trí công nhân nên tốt nhất là liên doanh. Chuyện ở huyện Hồng Mạch là một tiền lệ, một bên góp đất một bên góp tiền cũng là hợp lệ...... Nếu như bí thư Lý có ý định này, cháu sẽ đi tìm thêm tài liệu, liên lạc với đại học Hải Giang về loại giấy đặc biệt kia. Tuy nhiên vì chức vụ cháu quá thấp, chỉ sợ là người của nhà máy giấy Ngư Dương sẽ lờ đi......

Diệp Phàm phân tích cặn kẽ cho Lý Hồng Dương, dĩ nhiên cũng nói lên quan điểm của mình. Lý Hồng Dương là lãnh đạo cựu trào, có vấn đề gì mà không hiểu.

- Ừ! Suy nghĩ này được đấy. Cháu để chú suy nghĩ thêm, giờ sau khi trở về cháu có thể bắt tay vào việc tìm thêm tài liệu, bất kể có dùng hay không cũng phải chuẩn bị tốt. Cơ hội không đợi người, nếu như chuyện này có thể thành công thì chú sẽ bổ nhiệm cháu làm tổ trưởng tổ công tác cải cách nhà máy giấy Ngư Dương..... Làm rất tốt......

Lý Hồng Dương vỗ vai khích lệ Diệp Phàm, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là không hổ tốt nghiệp đại học Hải Giang, không giống như những kẻ mọt sách khác. Xem ra để cho hắn xuống thôn đập Thiên Thủy đã rèn luyện không ít, trên phương diện chính sách của đảng cũng có chú ý, lại có cả lý luận căn bản.

Đầu óc linh hoạt, có sáng tạo, có can đảm, người như vậy dùng tốt sẽ là đại tướng tiên phong......tuy nhiên về phương diện trung thành cần khảo sát thêm, nhưng trước hết phải vỗ về, ra vẻ bản thân mình coi trọng hắn, nếu không để cho hắn đầu nhập sang bên Trương Tào Trung thì không hay rồi. Gần đây chủ tịch thành phố Mặc Hương La Hạo Thông cũng đã có khuynh hướng nhúng tay mạnh mẽ vào nhân sự Ngư Dương, bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa chính là thủ hạ mà Chủ tịch thành phố La gần đây chiêu dụ, ai! Chuyện ở Ngư Dương càng ngày càng khó làm, tạo thế chân vạc, tuy nhiên tạm thời mình vẫn là lão đại Ngụy a!......

Lúc này thư ký của Lý Hồng Dương nhẹ nhàng bước vào, nhìn thoáng qua Diệp Phàm không nói chuyện.

- Bí thư Lý, cháu đi về trước.



Diệp Phàm hiểu ý đã đến lúc ra về, chắc là thư ký của Lý Hồng Dương có chuyện gì cơ mật cần báo cáo.

- Không có chuyện gì! Là chuyện của tập đoàn Nam Cung ở Hồng Kông có phải không? Tiểu Diệp không phải là người ngoài, nói đi, Tiểu Diệp cũng nên nghe để sớm chuẩn bị cho tốt.

Lý Hồng Dương nói.

Lý Hồng Dương vừa mở miệng, sắc mặt tên thư ký biến đổi mấy lần, thầm nghĩ mẹ kiếp sao mà thằng ranh họ Diệp này chó ngáp phải ruồi như vậy, lão Đại đối với hắn quá thân thiết, e là còn hơn cả mình. Nhìn dáng thằng ranh này sau sẽ phát triển lên cao, mình phải làm tốt quan hệ với hắn mới được.

Gã liền nói ngay:

- Tổ trưởng Diệp, cậu là ân nhân của tập đoàn Nam Cung. Vừa rồi b bí thư Lý bảo tôi đi tìm hiểu một chút tài liệu về tập đoàn Nam Cung, thông qua bạn bè công tác bên ngoại thương cũng có được một vài thông tin liên quan đến tập đoàn Nam Cung tại Hồng Kông.

Tập đoàn Nam Cung được sáng lập vào thời Thanh mạt, nghe nói tổ tiên là chi thứ của Nam Cung Thích, một trong “Bát sĩ” của Tây Chu, Hoa Hạ, phát xuất từ thành phố Nam Cung tỉnh Hà Bắc. Sau đó người sáng lập tập đoàn là Nam Cung Định Viễn thấy triều Thanh hủ bại vô năng, chỉ biết làm nhục đến quốc thể.

Trong cơn tức giận dời nhà đến Hồng Kông, hơn nữa còn đổi tên là Nam Cung Võng Thống, chắc là có ý tứ đất nước sớm ngày thu hồi lại Hồng Kông. Nam Cung Võng Thống nhờ vào bản lĩnh và nhiệt huyết mà đã gầy dựng nên một tập đoàn hùng mạnh từ một nhà máy nhỏ, trải qua mấy chục năm tranh đấu đến hiện giờ tài sản có mười mấy tỷ, là một tập đoàn khổng lồ.

Hiện giờ người đứng đầu thực sự của tập đoàn Nam Cung chính là người cha Thu Đồng của chủ tịch Nam Cung Hồng Sách. Sau khi vĩ nhân đi kiểm tra vùng duyên hải phía Nam thì đưa ra chính sách cải cách, mở cửa đón các nhà đầu tư bên ngoài, việc đàm phán thu hồi Hồng Kông cũng đạt được bước tiến lớn.

Cho năm 1984 ký kết thông cáo chung Trung Anh, quyết định vào mùng 1 tháng 7 năm 1997 sẽ khôi phục chủ quyền của nhà nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa đối với Hồng Kông, thực hiện chính sách một nhà nước hai chế độ. Nam Cung Thu Đồng mừng rỡ lập tức tiến quân về đại lục trợ giúp xây dựng quê hương, vì thế mấy năm gầy đây tập đoàn Nam Cung đã đầu tư tại quốc nội ba tỷ tiền Hồng Kông......-

- Ừ! Tiểu Liễu làm tốt lắm! Điều tra rất chi tiết!

Lý Hồng Dương thuận miệng thư ký, tỏ vẻ vui mừng.

- Đã có cơ hội một tập đoàn tài sản đến mười mấy tỷ đến Lâm Tuyền, nhất định phải nắm lấy. Tiểu Diệp, trở về chuẩn bị tốt, chú xem trọng cháu! Sau này có chuyện gì trực tiếp liên lạc với thư ký Liễu.



Lý Hồng Dương gõ mạnh vào nắp chén “cạch cạch” hồi lâu, tuy nhiên lần này là do y cao hứng nên trong thanh âm cũng có vẻ vui sướng.

Thư ký Liễu vội vàng lấy trong tập danh thiếp ra một cái đưa cho Diệp Phàm. Diệp Phàm vội vàng đứng lên thận trọng nhận lấy cất vào trong cặp, danh thiếp của bí thư Lý không phải dễ cầm, đây là một loại vinh dự cũng như tín nhiệm.

Sau khi đem bí thư Lý ra khỏi cổng chính của Thủy Vân Cư chuẩn bị rời đi thì thấy thư ký Liễu len lén vòng trở lại đưa cho Diệp Phàm một tờ danh thiếp nói:

- Anh Diệp, đây là điện thoại của tôi, rảnh thì anh em mình gặp nhau giao lưu.

- Cám ơn! Sau này được thường xuyên làm phiền anh Liễu rồi, kính xin anh Liễu đừng cảm thấy phiền hà là được, ha ha!

Diệp Phàm cười nói, xem ra đối phương có ý lấy lòng, bản thân mình cũng không đến nỗi ngu ngốc mà đi cự tuyệt như vậy, vội vàng đem mã số máy nhắn tin cho gã.....

- Ai! Có lẽ phải mua lại điện thoại di động rồi, nếu không cũng rất bất tiện, nhưng may gần đây cũng có được 20 vạn.

Diệp Phàm thở dài rồi ngủ thiếp đi trong Thủy Vân Cư một lát. Thủy Vân Cư này đúng là cái gì cũng có, cả ăn uống lẫn giải trí, phòng nào cũng bày biện trang nhã lịch thiệp. Tạ Mị Nhân dường như có lòng thật sự coi Diệp Phàm là cậu em, còn đặc biệt tặng cho hắn một thẻ vàng giảm giá ba mươi phần trăm.

Diệp Phàm đương nhiên cũng hớn hở nhận, kêu một tiếng chị Mị Nhân làm Tạ Mị Nhân cười khanh khách đến rung cả vòng eo nhỏ nhắn.

Ra khỏi Thủy Vân Cư vừa lên xe định trở về Lâm Tuyền thì máy nhắn tin vang lên, nói chuyện điện thoại mới biết là Phó Chủ tịch huyện Trương Tân Huy gọi tới

- Tiểu Diệp, chuyện của cậu thành công rồi có phải không?

- Chuyện gì vậy anh Trương?

Diệp Phàm hơi khó hiểu.

DMCA.com Protection Status