Nước Triệu bị chặn bởi Thiên Hà hải, có lẽ đã từng là đất của Nam Thiệm chi địa, ở về phía nam
Chính xác hơn, hiện giờ nó nằm ở biên giới Nam Vực
Tuy không gần biển nhưng đi qua nhiều dãy núi, vẫn có thể trông thấy Thiên Hà hải rộng lớn, tản mát khí thế bàng bạc
Nước Triệu không lớn, dân cư không quá nhiều
Ở trong đô thành có thể phồn hoa như ngọc, hoàng hôn có tuyết bay bay, nhưng trong từng nếp nhà vẫn sáng lên bởi ánh đèn dầu khiến cho người ta cảm thấy ấm áp và gần gũi
Những người không có nhà, lang thang trong tuyết sẽ rất cô độc
Mạnh Hạo đang đi ở đầu đường, sắc trời đã tối
Con đường ban ngày có nhiều người hối hả qua lại, hiện giờ đã thưa vắng, chỉ có một số ít người đội mũ rộng vành, vội vàng đi trong tuyết
Ngẩng đầu quan sát, có thể thấy lờ mờ bên trong đô thành nước Triệu có một tòa kiến trúc hình tháp rất dễ nhận thấy gọi là Đường lầu
Tòa tháp này cao chừng trăm trượng, có lẽ là tòa tháp cao nhất ở đô thành này, bình thường vẫn là nơi thu hút sự chú ý của mọi người trong thành, cũng là nơi quốc chủ Triệu quốc cùng đám văn sinh ngưng thần suy tư, nhìn về hướng Đại Đường, về Trường An
Đô thành này Mạnh Hạo chưa từng tới, tòa tháp ấy Mạnh Hạo cũng chưa xem qua
Hiện giờ hắn đi ở trên đường, mới thấy ngọn tháp lần đầu tiên
Ngẩng nhìn ngọn tháp, hắn lờ mờ hiểu ra điều gì đó
Tòa tháp này hình như
là Đường lầu (một tòa lầu mang hình ảnh/phong cách ở nước Đại Đường)!
Hắn đã từng nghĩ, có một ngày, bằng vào thân phận của một quan văn, hắn sẽ bước trên đường lớn, đi xa tới nơi chỉ liếc mắt là có thể trông khắp thiên hạ
Bây giờ hắn lại rơi vào trầm mặc
Hắn chưa bao giờ quên những điều phát sinh lúc còn ấu thơ khi cha mẹ mất tích, hắn vẫn luôn kiên cường để sống
Những ngày sau đó, hắn luôn có một mơ ước, mơ ước được đi tới Đại Đường!
Mọi người vẫn nói cha mẹ hắn đã qua đời, nhưng hắn biết rõ, hai người chỉ mất tích, nhất định vẫn còn sống
Ngày hôm ấy, phụ thân hắn mặc trường bào màu tím đứng bên cửa sổ, quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt không đành lòng
Hắn càng không quên giọng nói thút thít, nỉ non của mẫu thân
Những việc này hắn chưa từng nói với bất cứ ai, chỉ ghi tạc vào đáy lòng
Mạnh Hạo nhìn Đường lầu đang ngày một gần mình hơn, không biết tại sao trong đầu mình lại hồi tưởng tới những chuyện cũ như vậy
Hắn than nhẹ một tiếng
Tiếng than bị gió tuyết cuốn đi, nhưng hắn biết, gió không thể thổi nó ra ngoài nước Triệu, ra ngoài Nam Vực, càng không bay qua được Thiên Hà hải để tới với Đông Thổ Đại Đường!
- Có lẽ, tại vì lúc ta còn nhỏ, mẫu thân vẫn luôn kể về Đại Đường, kể về những con đường, tòa lầu ở nơi đô thành đó
-
Mạnh Hạo thì thầm