Vân Thi Thi “ơ” một tiếng, đi vào phòng ngủ, thậm chí còn cúi xuống nhìn gầm giường, hay là đang chơi trốn tìm với cô, cố ý hù dọa cô, nghiêm phạt cô hai ngày không về nhà đúng không?
Nhưng vẫn không hề thấy bóng người.
Cô bỗng sốt ruột, bước nhanh tới sân thượng, kinh hồn bạt vía chống tay lên lan can nhìn xuống dưới, thấy không có gì khác thường, lúc này lòng cô mới trấn tĩnh hơn chút.
Điện thoại di động của cô bị ném vỡ, bởi vậy khó tránh khỏi lo lắng như vậy.
Tìm khắp mọi nơi không thấy bóng dáng của cậu nhóc, nhà lại lớn thế, hai phòng ngủ một phòng khách, hơn 60 mét vuông, lật tung mọi ngóc ngách.
Trong nhà vẫn trống không.
Vân Thi Thi vô cùng lo lắng, cô quay lại phòng khách, liếc mắt thấy di động rơi ở cạnh bàn, cô đi tới cầm lên, thấy điện thoại chẳng biết từ lúc nào đã thay đổi toàn bộ tính năng.
Trong lòng đang nghi hoặc, thấy trên bàn có một tờ giấy.
Cô cầm lên, thấy trên giấy ghi một dãy số điện thoại, Vân Thi Thi nổi lên dự cảm bất thường, cầm máy của Hữu Hữu, ngón tay run rẩy bấm số, bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn và sốt sắng của Lý Hàn Lâm.
“Cô là mẹ của Hữu Hữu đúng không?”
Bởi vì là số của Hữu Hữu nên có hiện lên tên.
“Phải! Ông là?!”