Đường Bạch Dạ người này mắt cao hơn đầu, cuồng ngạo không kiềm chế được, lại mang theo vài phần khí phách của thành phố S, anh tham gia câu lạc bộ tư nhân, cũng không phải như người bình thường có thể tham dự , chẳng hạn như Đường Thành Nam cũng không có tư cách trở thành hội viên của câu lạc bộ.
Có thể nghĩ, có sự phân biệt rất rõ ràng.
Buổi tối, câu lạc bộ có rất nhiều người.
Lui tới, ăn cơm nói chuyện phiếm, xem phim tiêu khiển, chơi bóng bảo vệ sức khỏe, người nào cũng có.
Hạ bảo bối nghe Đường tiên sinh nói xong các hạng mục, bé muốn chơi bowling.
Bowling thất rất lịch sự tao nhã, xa hoa đến cực điểm, hướng ra sông, cửa sổ sát đất cao khoản mười mét, rèm của treo thanh lịch, trên tường treo một bức thủy mạc, rất tinh xảo.
Bên cạnh Cửa sổ sát đất là những ghế sô pha màu đỏ làm thủ công từ Châu Âu, trải thảm Ấn Độ, bên cạnh ghế cao có bình sứ, khu vui chơi có một sự kết hài hòa của phong cách Trung Quốc và nước ngoài .
Khu giải trí này, đối diện sân chơi bowling.
Sân chơi Bowling có bảy tám người, phòng chờ cũng có vài người phụ nữ, hiển nhiên cùng Đường Bạch Dạ đều biết, phất tay chào hỏi, tươi cười khiêm tốn, khí chất xuất chúng.
"Đường đại thiếu gia, đã lâu không gặp, càng lúc càng mê người ." Một người phụ nữ mặt áo khoát màu vàng đứng dậy đi tới, mở rộng vòng tay.
Đường Bạch Dạ cười, ôm cô, lại thân sĩ thối lui, "Tam tiểu thư về nước lúc nào, thế nào không có nghe tư lệnh đề cập qua."
Vân Oánh Oánh mỉm cười nói, "Em hôm nay mới về nước, đang cùng mấy chị em hộp mặt trong câu lạc bộ."
Đường Bạch Dạ gật gật đầu, dắt tay Hạ Thần Hi giới thiệu, tam tiểu thư rất thân mật cùng Hạ Thần Hi nắm tay, xem như là đơn giản thấy qua, đối với Hạ Thiên cũng không nhiều hiếu kỳ, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ đặc biệt đáng yêu, trông giống Đường Bạch Dạ.
Trong lòng thầm nghĩ có phải con riêng của Đường Bạch Dạ hay không.
Nhưng mà, chuyện này cũng không thể nhiều lời, cô tất nhiên là sẽ không nói.
Hạ Thần Hi ngồi ở khu nhà chờ, Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối chơi bowling.
Hạ Thần Hi nghĩ, kỳ thực Đường Bạch Dạ là hạng người gì, đối phương là hạng người gì.
Cô gái đó nhẹ nhàng lịch sự như vậy, Đường tiên sinh cũng rất lễ phép lịch sự.
Người phụ nữ kia tò mò nhìn cô, cách nhau không xa, chưa đủ hai mét, một người tò mò hỏi, "Hạ tiểu thư, đó là con trai của Đường đại thiếu gia sao ?"
Hạ Thần Hi, "Không phải."
"Tôi cảm thấy rất giống!" Cô gái kia rất đáng yêu, tuổi cùng Đường Bạch Dạ không sai biệt lắm, "Không ngờ Đường đại thiếu gia tay chân rất lưu loát , có con trai lớn như vậy, các phóng viên vậy mà không lấy được tin tức."
"Thanh thanh, trở lại nhượng ngươi lão tử một lần nữa nhận người, loại tin tức này không được nói ra."
Mấy người cười, Vân tam tiểu thư nói, "Hạ tiểu thư bỏ qua cho, chúng tôi sẽ không nói lung tung, chỉ là bát quái chi tâm, mọi người đều có thôi."
Hạ Thần Hi cười, thân mật nói, "Hiểu, tôi cũng rất bát quái."
Mấy người nhìn nhau cười, Vân tam tiểu thư nói, "Hạ tiểu thư không để ý có thể qua đây nói chuyện phiếm, dù sao bọn họ cũng đang bận, một mình cô ngồi cũng không trò chuyện."
Hạ Thần Hi cũng rất hào phóng, đứng dậy đi sang ngồi.
Này kỷ danh tiểu thư, Vân tiểu thư là tôn nữ được sủng ái của Vân gia, một người là tướng quân chi nữ, một người là con gái của ông trùm giải trí, một người là trưởng tôn nữ của quý tộc Tần gia ở thành phố S, mỗi người đều có thân phận hiển hách.
Các cô cũng không tính là vô cùng xinh đẹp, trang điểm không lộng lẫy, cũng không đơn giản.
Nhưng nhìn vào liền biết là những người thuộc về tầng lớp thượng lưu, ôn nhã, thân mật, lễ phép, không giả tạo, ăn nói duyên dáng.
Trong lòng Hạ Thần Hi đem các cô cùng Tưởng Tuệ làm một phép so sánh, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Đây mới là phong cách chân chân chính chính của xã hội thượng lưu.