Đột nhiên, một đạo lực đột ngột xen vào bọn họ nói chuyện, "Đường, anh thế nào để cho em thất vọng?”
Hai người quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Tưởng Tuệ thống khổ, như lên án bàn nhìn bọn họ, con ngươi nước mắt lưng tròng lóe ra, lớp trang điểm cũng che không lấp được vẻ tiều tụy tái nhợt của cô, như bị người hung hăng đánh mấy cái tát.
"Chúng ta tháng sau sẽ phải kết hôn, anh tại sao có thể như thế với em.” Nước mắt Tưởng Tuệ trượt xuống, đột nhiên thét chói tai, "Anh tại sao có thể như thế với em."
Có mấy người nghe thấy tiếng của cô, tò mò nhìn qua.
Một màn này, thật sự quá khó coi.
Hạ Thần Hi vô tâm lại ở dưới gốc cây ngọc lan, xoay người muốn rời khỏi, Tưởng Tuệ chợt hét lớn, "Hạ Thần Hi, cô đứng lại!"
Đường Bạch Dạ nói, "Đủ rồi, chuyện của chúng ta, tự chúng ta giải quyết, cùng cô ấy không có quan hệ."
Tưởng Tuệ cười lạnh, "Đường Bạch Dạ, anh thế nào lại nhẫn tâm như vậy, em vì anh trả giá tất cả, đợi bảy năm, anh lại nói muốn yêu người phụ nữ này, vì sao?"
Bên cạnh có người chỉ trỏ, Đường Bạch Dạ hoa tâm người nào không biết, phong lưu thành tính, ba ngày hai lần lên đầu báo chí tiêu khiển, Tưởng Tuệ cho tới bây giờ đềugiả câm vờ điếc, lần này thế nào đột nhiên không cảm thấy được náo.
Mọi người đều rất kinh ngạc, nghị luận nhao nhao, cùng xem cuộc vui.
Trần Dương cũng vui sướng khi người khác gặp họa, anh đã nói, Đường Bạch Dạ một ngày nào đó sẽ thua trên người phụ nữ, ai bảo anh ta coi phụ nữ không là gì.
"Chuyện của tôi, không cần giải thích với cô.” Sắc mặt Đường Bạch Dạ lạnh lùng nghiêm nghị, người càng ngày càng nhiều, anh cũng không muốn cùng Tưởng Tuệ dây dưa.
Người ngoài đồn đại chuyện nhảm, Đường đại thiếu xưa nay không để vào mắt.
Chỉ là, anh không muốn làm trò tiêu khiển miễn phí.
Tưởng Tuệ cười lạnh, lau nước mắt, "Anh phong lưu thành tính, không có vấn đề, em vẫn luôn khoan dung anh, em muốn, sau khi kết hôn anh sẽ an phận, thôi khôn dây dưa với phụ nữ, chơi một chút không sao cả, dùng chút tiền có thể đuổi đi, dù sao chơi gái cũng phải trả tiền.”
Sắc mặt Đường Bạch Dạ lập tức trầm xuống, nguy hiểm nhìn Tưởng Tuệ, Hạ Thần Hi không biểu cảm gì, dấu hiệu nổi giận cũng không có.
Trần Dương nhíu mày, lời này thực sự nói rất khó nghe, cô còn là thiên kim thị trưởng.
"Tưởng Tuệ, câm miệng!" Đường Bạch Dạ quát chói tai.
Tưởng Tuệ cả giận nói, "Em nói không đúng sao? Anh muốn tìm phụ nữ, sao không tìm người khá hơn một chút, lại tìm loại phụ nữ chưa kết hôn mà đã có con, người phụ nữ không biết kiềm chế?”
Hạ Thần Hi cứng đờ, lại cấp tốc che giấu cứng ngắc của mình, vẫn như cũ cười đến ngọt ngào.
Đường Bạch Dạ giật mình, chưa kết hôn sinh con?
Có ý gì?
Tưởng Tuệ vừa nhìn sắc mặt Đường Bạch Dạ liền biết, anh không biết chuyện này, lập tức trong lòng vui vẻ, cô thống khổ nói, "Đường, anh bị người phụ nữ này lừa, anh cho là cô ta là người tốt sao? Cô ta không phải, con trai cô ta đang học tiểu học, vị thành niên đã sinh đứa nhỏ, cô ta căn bản không phải người phụ nữ tốt, ai biết quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì, cô ta chẳng qua nhìn trúng tiền của anh, muốn lừa gạt tiền của anh mà thôi.”
Ánh mắt Đường Bạch Dạ chậm rãi chống lại ánh mắt Hạ Thần Hi, con ngươi thâm thúy tà mị, gió bão ngưng tụ, anh một chữ một nói, trầm giọng hỏi, "Hạ Thiên là con trai của cô?"
Hạ Thần Hi biết sự tình giấu giếm không được, gật gật đầu, "Bé đích thực là con trai ruột của tôi.”
"Vì sao cô chưa bao giờ nói cho tôi biết?" Đường Bạch Dạ nắm chặt nắm tay, trong lòng có một cỗ tức giận. Anh càng phẫn nộ, sắc mặt lại là yên lặng, thậm chí còn cười đến rất tao nhã.
Hạ Thần Hi nói, "Đường tổng, là chính anh hiểu lầm con trai tôi thành em trai tôi, cũng không phải là tôi không nói cho anh chân tướng.”