Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 752: Ba chữ (1)



"Linh vật nhận chủ, cô nên hiểu, nếu không có Phật duyên, cô tuyệt đối không thể khống chế Ngũ Bảo Kim Liên nhanh đến như vậy."

Tứ Bảo nói tiếp, "Đây không phải là đậu đồng, ai cũng có thể dùng, hơn nữa Lâm Du là đệ tử Phật môn, đối với việc xem người, chắc chắn có chút linh tính."

"Nói vớ vẩn cái gì thế!" Diệp Thiếu Dương phản bác, "Ngươi cũng là hòa thượng, ngươi cũng biết xem tướng mạo cho người khác sao?

Tứ Bảo khoát tay, nói: "Ta không học tướng thuật."

Nhuế Lãnh Ngọc hơi cau mày, nói: "Ta cũng học qua một ít pháp thuật Phật môn, nhưng đối với Phật lí, chưa từng nghiên cứu qua, lấy đâu ra Phật duyên gì đó, Phật duyên. . . rốt cuộc là cái gì?"

"Cái này rất khó nói cho rõ ràng, người có Phật duyên, có khả nămg sẽ quy y Phật môn, những cũng có thể sẽ thành cư sĩ, hay làm tục gia đệ tử, còn có thể. . ." con ngươi Tứ Bảo đảo qua một vòng, cười nói, "Xuất gia thành ni cô."

"Đừng có nói bậy!"

Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng bên tai Tứ Bảo, dọa hắn đến ngây ngốc, trừng mắt nói: "Ta ăn ngay nói thật, ngươi kích động như thế làm gì!"

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: "Duyên tùy tâm sinh, cũng tùy tâm diệt, vận mệnh con người là do chính mình nắm giữ trong tay, làm gì có cái gọi là đã được sắp đặt."

Tứ Bảo cười lạnh nói: "Vậy vì sao ngươi tự nhiên có được Độn Giáp Thiên Thư, Tiên Thiên Bát Quái, rồi còn có Lạc Thư, hơn nữa ngươi cũng là hậu nhân duy nhất của Diệp Pháp Thiện, chẳng lẽ mọi thứ lại trùng hợp vậy sao?"

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: "Cho dù con người có Thiên mệnh, nhưng Đại Diễn chi số ngũ thập, khứ nhất sinh biến, tương do tâm sinh, sinh nhi hữu biến, dù có kiếp số cũng đều có thể hoá giải, mệnh lý nào mà không thể sửa, ta muốn làm một người như thế nào, muốn kết hôn hay không kết hôn, chẳng lẽ còn có ai đó quản được ta sao?"

Tứ Bảo nhún vai nói: "Ngươi nói cải mệnh, việc này ta không muốn tranh cãi cùng ngươi, nhưng có những cơ duyên ngươi có thể hóa giải, có một số ngươi thực giải không xong."

"Thiên hạ không có cơ duyên nào mà không thể hóa giải." Diệp Thiếu Dương quyết đoán đáp trả, "Chỉ cần ngươi có thực lực, hoàn toàn có thể nghịch thiên cải mệnh."

"Ta vẫn còn chưa nói gì, mọi chuyện chưa đâu vào đâu, hai người các ngươi tự dưng lại tranh luận, kích động như vậy làm gì."

Tứ Bảo nói: "Ta không kích động, là hắn thì có."



Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Ngũ Bảo Kim Liên trong tay, nói: "Ta cũng không tin Phật duyên gì đó, thứ này là của Nga Mi Sơn, tìm một cơ hội ta trả nó về nơi đó."

"Tôi đi cùng cô." Diệp Thiếu Dương nói, "Nhân tiện hỏi thăm một chút về thân thế của Lâm Du." Nói rồi trong lòng thầm tính toán một số chuyện.

Ba người quay lại nơi Lâm Du đấu pháp cùng Lương Đạo Sinh, chỉ thấy mặt đấy ngổn ngang, đặc biệt là thi thể của Đông Nhân, giống như một đống thịt nát, thi huyết chảy ra đã ngấm xuống đất, làm cho thảm cỏ xanh mướt bị xói mòn hoàn toàn.

"Như vậy sẽ lưu lại hậu hoạn, cần phải xử lý một chút," cho nên lấy di động ra, định gọi cho Lão Quách, bảo hắn mang tới chút vôi sống, quét dọn chiến trường, đột nhiên nghĩ đến một việc, ngẩng đầu nhìn về phía miếu Quan Đế, Lâm Tiêu Hiền đang đứng dựa vào cửa miếu, ngây ngốc nhìn bọn họ.

Mấy trận đấu pháp vừa rồi, hắn đều thấy được, hắn bất quá chỉ là một pháp sư mới nhập môn, bài vị Đồng Tử, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy, tâm linh non nớt đã bị chấn động mạnh, lúc này vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.

"Lại đây. . . ngươi lại đây, ta cam đoan sẽ không đánh chết ngươi." Diệp Thiếu Dương hướng về phía hắn vẫy tay, cả giận nói, "Ngươi vứt lại túi da của ta, ta có thể nhịn, nhưng ngươi tự dưng tháo đai lưng của ta xuống là sao hả, may là ta không chết, nếu không có thành quỷ ta cũng phải bóp chết ngươi!"

Lâm Tiêu Hiền gãi đầu, cười cười vẻ cầu hoà, giải thích: "Tiểu sư thúc, thật không thể trách tôi, đai lưng của người là bị con quái vật đang nằm trên mặt đất này dùng đầu lưỡi dựt ra lúc tôi cõng người tháo chạy, tôi cho rằng không quan trọng, nên không nhặt. . ."

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, mặc kệ lời hắn nói là thật hay giả, nói cho hắn biết mấy vật cần dùng để làm pháp sự, cùng quá trình xử lý, nếu Lâm Tiêu Hiền là đồ đệ của Lão Quách, mấy điều căn bản này chắc hắn hiểu được, bảo hắn quay về sáng ngày mai sẽ đến xử lý sau.

Diệp Thiếu Dương nhấc quan đao từ dưới đất lên, đặt vào trong tay thần tượng Quan Công, tam bái cảm tạ, đứng dậy nhìn thần tượng, nhịn không được mà nói vài câu:

"Nhị gia, vừa rồi người cũng thấy đó, rốt cuộc cái gì là thiện, cái gì là ác, có những lúc, thực rất khó phán xét, chỉ sợ đến Nhị gia cũng chẳng thể phân biệt rạch ròi?"

Thần tượng Quan Công vuốt râu cầm đao, nhìn về nơi xa, dường như đang trầm tư suy ngẫm.

Từ trong miếu Quan Đế ra ngoài, không thấy Tứ Bảo đâu, vừa muốn mở miệng hỏi, liền thấy Tứ Bảo từ trong bụi cỏ đi ra, Diệp Thiếu Dương hỏi thăm mới biết, hắn đang đi tìm Ác Linh Pháp Trượng, kết quả không thấy đâu cả.

Lúc trước Lương Đạo Sinh quăng nó sang một bên, vì đang trong lúc khẩn cấp, ba người đều nghĩ pháp trượng vẫn còn nằm trong bụi cỏ, đợi lát nữa sẽ tìm lại, đâu ngờ bây giờ lại không thấy tăm hơi.

Lập tức bốn người cùng nhau tìm kiếm trong bụi cỏ thêm lần nữa, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.



Tứ Bảo còn muốn vận dụng pháp thuật, Diệp Thiếu Dương liền cản hắn lại, nói: "Ta biết rồi, nó đã bị người ta lấy đi rồi."

"Không thể nào, nơi này đâu còn ai khác?" Tứ Bảo cả kinh.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Ngươi muốn nói tới con trai của Ngô Nhạc Ý sao, hắn là đệ tử của Lương Đạo Sinh, từ đầu tới cuối không hề xuất hiện, quả thực rất kỳ quái."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, "Lương Đạo Sinh sẽ không vô duyên vô cớ vứt pháp trượng vào trong bụi cỏ, quá phân nửa là Ngô Từ Quân đã ẩn thân nơi đó. Lương Đạo Sinh biết trận chiến này mình sẽ phải chết, cho nên ra lệnh cưỡng chế, cấm hắn không được lộ diện, để chúng ta không thể gây khó dễ hắn, thời khắc cuối cùng hắn thấy mình không cầm cự được nữa nên gaio lại pháp trượng cho hắn, xem chừng là muốn hắn kế thừa di chỉ."

Tứ Bảo nói: "Ngươi có chắc hắn sẽ không báo thù?"

"Hắn chắc sẽ không làm như vậy, Lương Đạo Sinh không hận thù gì chúng ta, hơn nữa tuy hắn là luyện hồn sư, nhưng cũng không phải tà tu, điểm này ta có thể yên tâm."

Diệp Thiếu Dương suy đoán, Ngô Từ Quân nhặt được Ác Linh Pháp Trượng, quá phân nửa sẽ kế thừa di chỉ của Lương Đạo Sinh, tiếp tục con đường hàng yêu trừ ma, mặc kệ đúng sai, luôn vì chính nghĩa. . . . lúc này đây không có tâm tư nào mà đuổi theo tra xét hắn. Trong lòng nhớ tới túi da cùng đai lưng của mình, vội vàng xuống núi, đi tới chỗ căn nhà hoang kia.

"Ngô Từ Quân cũng thật lợi hại, tận mắt chứng kiến sư phụ mình bị thiêu đốt thành như vậy, cũng không ra tay cứu giúp, tuy biết là cứu không được, nhưng con người này ý chí cũng quá sắt đá." Trên đường xuống núi, Tứ Bảo cảm khái nói.

"Thầy nào trò nấy," Diệp Thiếu Dương nói, "Nếu Ngô Từ Quân không có tính cách này, xem chừng Lương Đạo Sinh cũng sẽ không muốn nhận hắn làm đệ tử."

Tứ Bảo chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Xuống đến chân núi, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm giác được một tia thi khí, lần tìm khắp nơi, phát hiện trên mặt đất có một bãi thi huyết, đưa tay sờ một cái, lạnh buốt đến tận xương tuỷ.

"Đây là nơi Đông Nhân với Lâm Du đánh nhau lúc " Tứ Bảo nhìn nhìn quanh trái phải.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Đúng vậy, Lâm Du đến giờ phút cuối cùng mới đi giúp chúng ta, có lẽ chính là bị hàn khí của đống thi huyết này vây khốn, sau đó mới đột phá lên núi." Xoay người dặn dò Lâm Tiêu Hiền, bảo hắn ngày mai không được bỏ sót nơi này.

Vào tới căn nhà hoang, Diệp Thiếu Dương trong đống hỗn độn trên mặt đất, tìm được đai lưng xũng như túi da của mình, đai lưng quả nhiên bị cắt đứt, liền dùng hồng tuyến nối lại, buộc ngang bụng, lúc này mới cảm thấy an toàn.

Tiếp đó, Lâm Tiêu Hiền lái xe, đưa bọn họ về Cương Thành.

DMCA.com Protection Status