Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 732: Lòng bàn tay



Đi đến nhà tang lễ, sau khi nghe ngóng mới biết được, tro cốt của Lý Hiếu Cường đích thực vẫn chưa hạ táng, những bạn học đó vốn có ý giúp hắn an táng, nhưng sau khi biết giá đất mộ quá đắt, đành phải thôi, nói tạm gởi lại trước đã, chờ sau này mọi người đi làm kiếm được tiền, hẹn nhau góp lại mua cho hắn một chỗ ở nghĩa địa công cộng.

Đối với đám bạn học này mà nói, Diệp Thiếu Dương không hề nghi ngờ, sinh viên đúng thực là không có tiền, bảo bọn họ nhất thời bỏ ra mấy vạn đồng thì rất khó xử, nếu có tâm thì trong tương lai sẽ xử lý, nhưng xem ra khó có khả năng đó.

Nghĩa trang công cộng hiện giờ đắt đỏ như vậy đó, nếu tính theo mét vuông, còn đắt hơn cả nhà ở cho người sống, không có tiền thì chết cũng không có chỗ chôn thân, đáng tiếc. . . đáng tiếc. . .

Diệp Thiếu Dương không chút do dự bỏ ra ba vạn đồng tiền, tại nhà tang lễ mua một chỗ trong nghĩa trang công cộng, nhân viên ở đó vốn muốn đẩy giá lên cao, nên lớn tiếng nói đây là phong thuỷ bảo địa, Diệp Thiếu Dương nghe vậy chỉ cười cho qua chuyện.

Lý Hiếu Cường vốn không có hậu nhân, phong thuỷ tốt cũng vô dụng, hơn nữa nói đến phong thuỷ, tuy là kỹ năng yếu nhất của hắn, nhưng cũng có thể khiến mấy đại sư gì đó chạy dài mười con phố, ở đó ngoại trừ Lão Quách cùng Tứ Bảo, chẳng ai có tư cách nói chuyện phong thuỷ với hắn.

An táng Lý Hiếu Cường xong, hai người Diệp Thiếu Dương tùy tiện kiếm chút gì ăn gần đó, vừa lúc Chu Tĩnh Như gọi điện thoại tới, nói cho hắn biết, mình cùng Lão Quách đã quay về Thạch Thành, Tiểu Mã cùng Vương Bình không biết đi đâu, chỉ còn Tứ Bảo vẫn còn ở khách sạn chờ hắn.

Cô cũng đã nói chuyện với giám đốc khách sạn, bọn họ muốn ở lại mấy ngày cũng được, tiền thuê phòng sau này khách sạn sẽ gộp lại tính tiền với cô.

Chu Tĩnh Như hỏi thăm tình hình, Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng đáp lại, gác điện thoại, lại bấm số máy của Tiểu Mã, kết quả tắt máy, nhịn không được lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm có thể gia hỏa này cảm thấy không mặt mũi nào nhìn mình, liền trốn đi đâu đó, cứ để cậu ta tự mình suy nghĩ cũng tốt, dù sao hiện tại cũng không cần cậu ta, chờ chuyện này kết thúc sẽ tìm cậu ta tâm sự sau vậy.

Dù sao cũng là huynh đệ bấy lâu nay, đừng nói Vương Bình về tình cảm có thể tha thứ, dù có là cố ý hại mình, cũng không có liên can gì tới Tiểu Mã.

"Tôi muốn đưa Tứ Bảo lên núi xem phong thuỷ, xác định cổ mộ một chút, cô định làm gì bây giờ?" Diệp Thiếu Dương hỏi Tạ Vũ Tình.

"Ta không đi, ta phải quay về báo cáo tình hình cho cấp trên một phen, nhân tiện vận dụng lực lượng của bọn ta, tìm kiếm tên Vu sư kia, nếu tìm được, chúng ta có thể bắt giữ hắn, không cần ngươi phải động thủ."

"Không cần thiết a, hơn nữa chưa chắc các người có thể tìm được hắn, bất quá cô quay về báo cáo một chút cũng là chuyện tốt, vạn nhất đến lúc đó tôi giết chết hắn, lại bị vu cáo tội mưu sát thì rất phiền phức."

Tạ Vũ Tình gật đầu, "Ngươi phải cẩn thận đó nha, nếu tìm được Vu sư, nhớ báo cho ta biết, ta muốn giúp ngươi một tay!"

Diệp Thiếu Dương cười cười, "Yên tâm đi, không thể thiếu cô được."

Tạ Vũ Tình khởi động ô tô, hạ kính cửa sổ xuống, nói với hắn một câu: "Mai mốt gặp lại nữ pháp sư kia, thay ta hỏi thăm một câu, hơn nữa phiền ngươi chiếu cố cô ấy thật tốt."



"Nhất định rồi." Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Tạ Vũ Tình hướng về phía hắn, giơ giơ bàn tay đã đập chết con ruồi lúc trước, tựa hồ muốn thị uy, nhướng nhướng chân mày, lái xe rời đi.

Nhìn ô tô đi càng lúc càng xa, Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài.

Vẫy xe quay về khách sạn, Diệp Thiếu Dương tìm Tứ Bảo, kể lại sự tình vừa xảy ra cho hắn biết, Tứ Bảo thực sự kích động, lập tức yêu cầu hắn cùng đi lên núi quan sát.

Vì thế Diệp Thiếu Dương nghỉ ngơi một hồi, cùng hắn đi ra phía sau Học viện Y khoa để lên núi.

Dọc đường đi, vòng qua tránh U linh lộ, hai người một mạch leo lên đỉnh núi, ngồi trên một tảng đá, từ trên cao nhìn xuống thế núi.

Tứ Bảo lấy ra một vật có hình dạng giống như bàn tính, chỉ có điều nó lại là hình tròn, xung quanh có rất nhiều vòng gỗ, trên đó xỏ rất nhiều đồng tiền.

"Đây là cái gì hả?" Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, vô cùng tò mò.

"Tinh La Bàn, sắp xếp dựa theo phương vị của 12 cung Hoàng Đạo, cũng tương tự Âm Dương Bàn của ngươi, có rất nhiều công năng."

Diệp Thiếu Dương bĩu môi hừ một tiếng, "Âm Dương Bàn này của ta là Tứ Tượng Ngũ Hành Cửu Cung Bát Quái Nhị Thập Bát Tinh Tú, tổng cộng có năm cái tinh bàn, còn ảo diệu hơn cả máy tính, vật của ngươi sao thể so sánh!"

Tứ Bảo "hừ" một tiếng, "Ngươi xem thường Phật gia bọn ta có phải không? Tinh La Bàn của ta dựa trên phương vị của 12 cung Hoàng Đạo, là Bàn Nhược Lục Hợp Bát Bộ Thiên Long, so với Đạo gia các người thua kém chỗ nào hả?"

"Rồi rồi, ngươi mau tính đi, tính không được thì để ta còn nghĩ cách."

Tứ Bảo không thèm để ý tới hắn, lấy Tinh La Bàn ra khảy tanh tách như bàn tính, miệng lẩm bẩm, một lát sau dừng lại, nhìn bản đồ tinh tượng đã thành hình, lại đứng dậy nhìn quanh tứ phía, gật đầu nói: "Nơi này có đại mộ, nhưng người được chôn tuyệt đối không phải hoàng tộc."

Diệp Thiếu Dương nói: "Làm sao thấy được?"

"Đây không phải Long mạch, mà là Kỳ Lân lập túc- nơi dừng chân của Kỳ Lân, Bát Hoang Lục Hồng, là nơi sườn dốc có nước chảy qua. . . . ."

Vừa mới bắt đầu thao thao bất tuyệt, đã bị Diệp Thiếu Dương cắt ngang, "Đừng có nói mấy thứ này với ta, nghe nhức đầu lắm, nói thẳng kết quả ra đi!"



Tứ Bảo hậm hực nhún vai, nói: "Đây quả thực là phong thuỷ bảo địa, nhưng khí binh đao rất nặng, những nơi giống như vậy đều chôn vương hầu mang chức tướng, chủ yếu là tướng quân, nếu là quan văn, thì cũng là nho tướng!"

(Chú thích: Nho tướng là người vừa có tài học tri thức, vừa có phong độ của bậc tướng lĩnh)

"Tướng quân. . ." Diệp Thiếu Dương cau mày nói, "quả nhiên không khác biệt là mấy, bằng không sao lại có nhiều Đồng Giáp Thi như vậy? Bất quá. . . Tướng quân sau khi chết, rất ít khi được chôn cùng nhau, vì sao dưới đó tất cả đều là Đồng Giáp Thi?"

Tứ Bảo nói: "Còn phải xem tướng quân này có cấp bậc như thế nào đã, ví như sát thần Bạch Khởi, nghe nói sau khi chết có đến năm trăm người bồi táng."

Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, "Ngươi đừng có làm ta sợ, Bạch Khởi là quỷ khấu, nếu hắn chôn ở đây, thì dù có đến năm mươi tên Đại vu sư cũng không phong được hắn."

"Ta không nói đó là Bạch Khởi, ta chỉ nghi đó là tình huống đặc thù nào đó, cụ thể như trộm mộ. . . Bậy bậy, phải xuống dưới đó xem mới biết được. Bất quá, ta nhưng nghe nói, vùng này chính là nơi ẩn cư của Kiến Văn Đế!"

"Chu Duẫn Văn? Ông ta đích thực đã xuống Âm Ty rồi mà. . ."

Từ xưa đến nay hoàng đế danh thần, có một số người sinh thời có đại công đức như Văn Đế - Cảnh Đế thời nhà Hán, Gia Cát Lượng, Nhạc Phi, Dương Liễn. . . hay đương thời kiêu hùng như Sở Bá Vương, Ngụy Văn Đế, Minh Thái Tổ. v. v. . . Những người này không phải thành Chính Thần thì cũng là Âm Thần, Quan Nhị Gia thậm chí còn được phong Đế vị, là Quan Thánh Đế Quân.

Kiến Văn Đế Chu Duẫn Văn trong lịch sử cũng là có danh có tánh, nhưng lại đột nhiên biến mất không chút tung tích, trở thành một đại án huyền bí nhất Âm Ty.

"Bất quá, Kiến Văn Đế là do chạy nạn mới tới đây, cũng không mang theo binh đao, sao có thể được chôn ở nơi như thế này, lại còn có người bồi táng, thực không thể nào a." Diệp Thiếu Dương nói ra nghi vấn.

Tứ Bảo cũng nói: "Ừ, đích thật khả năng không lớn, tuy nhiên ta cảm thấy, Thi Vương phía dưới kia, quá nửa là có quan hệ với Kiến Văn Đế, bằng không thì quá là trùng hợp, rốt cuộc ông ta cũng từng ở đây lánh nạn."

Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, hắn lại nói tiếp: "Phía dưới có đại mộ, để ta đi phụ cận dò la, nói không chừng có thể thu hoạch được tin tức thiệt lậu ."

"Thiệt lậu? Là cái gì hả?"

Tứ Bảo xấu hổ gãi gãi đầu, "Thuật ngữ trộm mộ chuyên nghiệp, ý muốn nói nghe ngóng tin tức về lai lịch cổ mộ."

"Mẹ kiếp, ta vẫn thường nói ngươi là cái tên Đạo mộ tặc, thật không nói oan ngươi chút nào a, đúng quá rồi còn gì!"

DMCA.com Protection Status