Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 727: QUỶ TỨC NHỤC



Chỉ cầm quan tài trong tay một hồi, lập tức cảm thấy hàn khí bức người, Diệp Thiếu Dương dí sát vào nhìn, nói: "Đây là Âm sinh hòe mộc, cùng chất gỗ với cỗ quan tài dưới kia."

Nói xong, một tay lấy ra đồng tiền Ngũ Đế, đề phòng trong quan tài có tà vật gì đó, nếu bị tập kích đột ngột, thì cũng có biện pháp ứng phó. Tay kia mở nắp quan tài ra. . .

Không có tập kích bất ngờ nào cả, nhưng trong quan tài có chứa con nhộng giống như một con sâu lớn màu trắng, cả người đầy lông, bộ dáng không phải quá ghê tởm, toàn thân con sâu được ngâm trong một loại dung dịch màu vàng.

Nhìn kỹ, con sâu này tuy nhỏ, nhưng lại có đầy đủ ngũ quan giống như con người, có chút giống mấy quái vật trong phim hoạt hình, Tạ Vũ Tình vừa thấy được liền lui về phía sau hai bước.

"Đây là. . . Quỷ Tức Nhục!" Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, dùng ngón tay chấm chút nước, đưa vào trong miệng.

"Này. . . !" Tạ Vũ Tình lo lắng nhắc nhở.

Diệp Thiếu Dương dùng đầu lưỡi nhấp một chút, nhăn mặt lại.

"Có ngon không?" Thấy hắn không bị gì, Tạ Vũ Tình liền chọc ghẹo.

"Giống hương vị nước tăng lực, ngọt lắm. . . cô có muốn nếm thử không?" Diệp Thiếu Dương đưa quan tài qua.

"Đi chết đi!" Tạ Vũ Tình vung tay đánh tới, không cẩn thận làm quan tài đổ nghiêng, nước bên trong bắn ra, rớt một ít lên tay cô, lập tức cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, không phải đau, mà là ngứa.

Tạ Vũ Tình cúi đầu nhìn, chỗ da bị dính nước bỗng nhiên nhiên trở nên trong suốt, có thể nhìn thấu huyết nhục, mạch máu cùng xương cốt bên trong.

"Á!" Tạ Vũ Tình hét lên, "Ngứa quá a, Thiếu Dương! Ngứa chết ta mất!"

Diệp Thiếu Dương ném quan tài xuống, ngẩng đầu nhìn lên nóc căn phòng, tung người nhảy lên, quơ được một nắm mạng nhện, vò lại với nhau, hai tay nắm lấy mu bàn tay Tạ Vũ Tình, dùng sức chà xát.

Cơn ngứa lập tức giảm bớt, biến thành tê tê, Tạ Vũ Tình cảm thấy rất thoải mái, mặc cho hắn xoa xoa.

"Thế nào rồi?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Không việc gì, ngươi không ngại thì cứ tiếp tục xoa đi, rất thoải mái."



"Xoa cái quỷ a, sao không nói sớm!" Diệp Thiếu Dương buông tay, bắt đầu cởi áo áo.

Tạ Vũ Tình lùi về phía sau một bước, "Ngươi muốn làm gì?"

Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô, vội cởi áo sơ mi ra, Tạ Vũ Tình nhìn trên bụng hắn lủng lẳng một vật trăng trắng, nhìn kỹ, thì ra là con sâu trắng kinh tởm kia, thò ra cái đuôi, cố sức chui vào trong mắt rốn của hắn.

Mắt rốn quá nhỏ, con sâu chui không lọt, bị nó dùng sức đâm toạc, máu tươi chảy ra đầm đìa.

"Ngươi mau lôi nó ra! Nhanh lên!" Tạ Vũ Tình vừa nói, vừa nhịn không được muốn giúp hắn rút con sâu ra.

Diệp Thiếu Dương đưa tay gạt ra, cả giận nói: "Cô muốn tôi chết hay sao?"

"Ngươi nói gì thế hả?" Tạ Vũ Tình cả kinh nói.

Diệp Thiếu Dương đau đến mức không kịp thở, miệng nói: "Nó cắn tôi ngập đầu thế này, nếu cố kéo nó ra, có thể lôi cả ruột tôi ra đó!"

Tạ Vũ Tình vừa nghe lời này, hoảng hốt nói "Vậy phải làm sao bây giờ? Dùng vật nào đó tách nó ra, Đinh Diệt Linh có được không? !"

"Tôi không nghĩ sẽ giết nó! Nhưng thực ra có một cách. . ." nhìn cô một cái, nghĩ thầm tự mình tính cách thì vẫn hơn, dứt khoát chịu đau, kéo ba lô đến trước người, lấy ra một chén con, hóa nước bùa, sau đó đem nước bùa tưới vào rốn của mình, đổ đầy mắt rốn, quỷ trùng dùng sức lắc lư thân mình, đột nhiên nhả ra, rơi xuống mặt đất.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng nhặt nó lên, nhét vào trong quan tài nhỏ, đóng chặt lại, lúc này mới xoa bụng kêu đau.

"Thế nào rồi, đau lắm hả? Ta giúp ngươi xoa nha?"

"Không sao. . . không sao" Diệp Thiếu Dương dùng nước bùa còn thừa đổ lên trên, dùng giấy lau khô máu đen, lúc này mới cảm thấy ổn một chút.

Tạ Vũ Tình thấy hắn không có việc gì, lúc này mới yên lòng, nhìn tay của mình, sau khi lau khô nước, làn da trong suốt đã khôi phục màu sắc ban đầu.

"Đó là nước gì a, sao ngươi lại không có việc gì, không giống như ta?"

"Đó là Quỷ Vực Vương Thuỷ! Trọng lượng rất nặng, tuy ở dương gian không cảm giác ra trọng lượng, nhưng một khi dính vào nhân thể, có thể thấm vào xương cốt, nếu không kịp thời thanh trừ, tay của cô sẽ bị phế. Tôi có cương khí hộ thể, cô làm sao so được với tôi!"



Tạ Vũ Tình bĩu môi, "Chẳng phải ngươi còn bị nó cắn sao?"

"Hứ, cô thật là vong ân phụ nghĩa a, nó vừa mới rớt vào cổ áo tôi đã cảm nhận được, nếu không phải vì cứu cô, nó làm gì có cơ hội cắn được tôi!"

Diệp Thiếu Dương ngẫm lại liền cảm thấy có gì đó không ổn, khi Tạ Vũ Tình đánh nghiêng quan tài, Quỷ Tức Nhục kia cố tình lọt vào cổ áo mình, đúng lúc hôm nay mình lại mặc áo sơmi, vì đai lưng có đeo pháp khí cho tiện thao tác, vạt áo đều nhét vào trong quần, Quỷ Tức Nhục vừa lúc rớt xuống vùng quanh bụng. . .

Tạ Vũ Tình biết được hắn xả thân cứu mình, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng, cười cười, nhặt áo từ dưới đất lên ném cho hắn, "Mau mặc lại đi, trông cứ như đồ lưu manh."

Lúc Diệp Thiếu Dương mặc lại y phục, Tạ Vũ Tình hỏi: "Con sâu trắng này, vì sao lại cắn người a, lại còn phải dùng cái gì. . . Cái gì nước bùa?"

Diệp Thiếu Dương cầm biếc quan tài nhỏ từ bệ cửa sổ, lần thứ hai mở ra, đã không còn Quỷ Vực Vương Thuỷ, Quỷ Tức Nhục không cam lòng quằn quại giãy giụa, Diệp Thiếu Dương tay cầm một đồng tiền Đúc Mẫu lớn, nhanh chóng tròng lên trên đầu Quỷ Tức Nhục, xuống đến giữa thân, nó lập tức mềm oặt xuống, bất động.

"Chết rồi sao?" Tạ Vũ Tình hỏi.

"Nếu tôi muốn nó chết, thì trước đó đã động thủ, tạm thời phong bế ngũ thức của nó lại đã, không có Vương Thuỷ, chẳng mấy chốc nó sẽ chết thật cho mà coi." Diệp Thiếu Dương đem con sâu thả vào quan tài trên cửa sổ, chỉ vào đó nói, "Quỷ Vực Vương Thuỷ có thể ngưng tụ âm khí Quỷ Vực, để nuôi sống Quỷ Tức Nhục, dùng Âm sinh hòe mộc chế tạo quan tài, có thể ngăn cách dương khí, bảo đảm âm khí trong Vương Thuỷ không bị thoát ra ngoài. Cho nên Quỷ Tức Nhục này mới có thể tồn tại."

Tạ Vũ Tình nghe được xong, cái hiểu cái không hiểu, hỏi: "Quỷ Tức Nhục. . . rốt cuộc là cái gì hả?"

"Là do mật của Âm sinh chi quỷ ngưng tụ, ngâm trong Quỷ Vực Vương Thuỷ ít nhất ba mươi năm, có thể thông linh, được xem như một loại tà linh, có thể hoàn toàn ngăn cách hồn lực, nói cách khác, nếu có quỷ hồn lẩn tránh bên trong, thì dùng bất kỳ thuật câu hồn gì, cũng không thể kiểm tra được sự tồn tại của nó, coi như một chỗ lánh nạn của quỷ hồn."

Tạ Vũ Tình mở to hai mắt nhìn hắn: "Quỷ. . . Mật? Quỷ cũng có lục phủ ngũ tạng sao?"

"Sao lại không, Âm sinh chi quỷ thân thể cấu tạo gần giống loài người, ở dưới Âm Phủ, chúng chính là người, cũng là thực thể tồn tại."

"Thế ư. . ." Tạ Vũ Tình quay lại nhìn kia Quỷ Tức Nhục kia, cau mày nói: "Mấy thứ này từ đâu tới, là do ai chôn xuống dưới nền?"

"Quỷ Vực Vương Thuỷ cùng Huyết Hoè Mộc, chỉ cần là pháp sư, xuống Âm Ty đều có thể lấy được, Quỷ Tức Nhục thì có chút phiền phức, chứng tỏ pháp sư này cũng có chút tu vi." Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa tìm trong ba lô, lấy ra một xâu mười lăm đồng tiền, cũng chính là xâu tiền lớn nhất, tròng qua người Quỷ Tức Nhục.

Tạ Vũ Tình tò mò hỏi: "Làm gì vậy?"

"Gõ hồn." Diệp Thiếu Dương không ngừng xỏ đồng tiền vào thân Quỷ Tức Nhục, miệng nói, "Trong Quỷ Tức Nhục chắc chắn có oan hồn, nếu giết Quỷ Tức Nhục, quỷ hồn bên trong cũng sẽ tiêu đời, chỉ có dùng pháp thước gõ hồn, mới có thể dụ nó ra ngoài."

DMCA.com Protection Status