Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 700: đạo văn trời sinh



Mở cửa là một người đàng ông hơn 50 tuổi, nhìn qua xanh xao vàng vọt, đôi mắt rất lớn, trên người mặc bộ quần áo rách nát, có thể là do không tiếp xúc tới người xa lạ, mở cửa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đương trường ngơ ngẩn.

Dương Tư Linh đơn giản giải thích một chút, nam nhân lúc này mới hiểu rõ, gật gật đầu.

Dương Tư Linh dựa theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, bảo người đàng ông này đi gọi tất cả mọi người đều tới, hắn rất dễ nói chuyện liền gật đầu đồng ý.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt quang sát căng phòng của người đàng ông, thấy được rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cũ nát, phía trên còn rất nhiều quần áo cũ.

Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: "Nơi này không phải bị ngăn cách sao, quần áo này từ đâu ra?"

"Từ trên thân người chết lột xuống." Dương Tư Linh nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, thở dài, "Người cũng không thể không mặc quần áo, nơi này chết người quá nhiều, cũng không rảnh lo kiêng kị gì đó. Quần áo, giày dép, chỉ cần là có thể sử dụng đều được thu lại, cũng may người sống không nhiều lắm, như vậy cũng là đủ dùng."

" còn những đồ dùng hàng ngày, nơi đâu có ?"

"Trường học có kho hậu cần, bên trong có không ít đồ tồn kho, dùng tiết kiệm là được."

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói cái gì, Dương Tư Linh nói: "Đừng hỏi chuyện này nữa, đợi lát nữa bọn họ tới, anh có biện pháp nào thuyết phục bọn họ trợ giúp chúng ta, rốt cuộc bọn họ thuộc về không gian này, không thể đi theo chúng ta, mà chúng ta một khi rời đi, chẳng khác nào bọn họ thiếu người giúp đỡ, huống chi chúng ta là pháp sư, anh hẳn là có thể hiểu được, bọn họ cũng không muốn chúng ta đi."

Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương đã sớm nghĩ tới, lập tức gật gật đầu nói: "Yên tâm tôi có biện pháp."

"Biện pháp gì?"

Lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân, một nhóm người lục tục đi vào phòng, Diệp Thiếu Dương nhìn qua một lượt, tổng cộng có tám người, năm nam ba nữ, đều là hơn 50 tuổi, một đám xanh xao vàng vọt, không có một người béo, nghĩ đến nấm thái tuế kia cũng là thức ăn chỉ có thể ăn cho đỡ đói, thiếu hụt dinh dưỡng.

Tám người nhìn đến Diệp Thiếu Dương, ánh mắt thực thân thiện, rốt cuộc sống ở chỗ này thực buồn tẻ bà cực khổ, thấy người mới tới thực rất vui vẻ.

Dương Tư Linh đơn giản giới thiệu Diệp Thiếu Dương thân phận cùng lai lịch, khi bọn hắn nghe được Diệp Thiếu Dương là Mao Sơn thiên sư, trước mắt đều sáng ngời, nhưng là nghe được hắn là tới cứu Vương Bình, ánh mắt lại trở nên tối tăm, thậm chí còn mang theo bất an.

Lúc này một thiếu niên từ trong đám người chen vào, đôi mắt to nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: " anh là Mao Sơn thiên sư?"



Diệp Thiếu Dương đánh giá qua, thấy là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặc dù có chút lượm thượm, nhưng nhìn qua thực thanh tú, trong lòng sửng sốt: Như thế nào còn có thiếu niên lớn như vậy?

"Đây là. . . con trai của hai người kia, tên là giang phi long." Dương Tư Linh chỉ vào phía sau thiếu niên một đôi nam nữ, "Bọn họ là vợ chồng, phi long là được sinh ra ở đây."

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, thật là cái hoàn cảnh nào đều không thể ngăn cản nhân loại sinh sản. . .

Giang phi long đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, lại hỏi một lần: " anh là Mao Sơn thiên sư, nghe sư phụ em nói, pháp thuật Mao Sơn rất lợi hại?"

"Sư phụ của em. . . ?"

"Là tôi," Dương Tư Linh có điểm lúng túng nói, "Tôi tại đây cũng cần có giúp đỡ, cho nên dạy cho cậu ấy một ít pháp thuật, cậu ấy rất thông minh, nói ra liền hiểu ."

Diệp Thiếu Dương hướng giang phi long cười cười.

Giang phi long ngửa đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Các anh mang em cùng nhau đi nhé, ra ngoài kia em sẽ làm đồ đệ của anh, em muốn làm một pháp sư chân chính ."

trong ánh mắt cậu bé mang theo một tia kiên định cùng chờ mong, Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, đột nhiên phát hiện cái gì, nhìn chằm chằm ấn đường ở giữa hai hàng lông mày, cảm thấy một loại chấn động.

" sao vậy?" Giang phi long nhướng nhướng chân mày.

Cậu bé chau mày như vậy, đường văn càng là rõ ràng hơn, người ngoài nhìn đây cũng chỉ thấy nếp nhăn mà thôi, nhưng Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trong đó có điểm khác thường, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, cư nhiên là trời sinh đạo văn, là một tài năng tu đạo. . ."

"Tiểu long đừng quấy rầy nữa, để cho người lớn nói chuyện đi." cha mẹ của Giang phi long đem hắn kéo về bên người.

Những nam nhân nhìn Diệp Thiếu Dương, cau mày nói: " Các ngươi không phải người của thế giới này, trở về cũng là đương nhiên, nhưng là chúng ta ngày thường liền dựa vào trợ giúp của tư linh, nếu cô ấy cũng đi cùng anh, chúng tôi đều đã già yếu, khẳng định đấu không lại những cương thi đó, cũng là không còn đường sống nữa ."

Lời nói này lập tức được tán đồng, lập tức mồm năm miệng mười thảo luận lên.



Diệp Thiếu Dương mỉm cười đứng chờ mọi người bình tĩnh lại, lúc này mới mở miệng, chậm rãi nói: "Cái không gian này là một mặt cắt, bốn phía không thể vượt qua, dựa theo đạo lý âm dương tương sinh, khi thông đạo của thế giới bên kia mở ra, toàn bộ không gian âm dương nhị khí sẽ mất đi cân bằng, biên giới cấm chế năng lượng cũng sẽ yếu đi, đến lúc đó chỉ cần một cái pháp khí bình thường, là có thể chọc thủng phong ấn. . . mọi người cũng có thể nắm lấy cơ hội rời khỏi trường học."

Mọi người nghe vậy kinh hãi, ngay cả Dương Tư Linh đều có điểm không thể tin được, lẩm bẩm nói: "Thật vậy ư ? Tại sao lúc trước vị pháp sư kia không có nói qua nhỉ ."

" ông ấy là đệ tử Phật gia, đối với âm dương bát quái khẳng định không hiểu bằng tôi. Đạo gia chúng tôi có quan hệ phân tích và trình bày với không gian tứ tượng, hãy tin tôi, sẽ không sai đâu."

"Sau khi ra ngoài, chúng tôi sẽ đi đến đâu ?" Một người hỏi.

"Cấm chế một khi mở ra, sẽ tương thông với thế giới bên ngoài, mọi người có thể về nhà, có thể quay về thế giới của mình."

Những lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người hai mặt nhìn nhau, một đám khiếp sợ tới cực điểm.

"Chúng tôi ở đây đã mấy chục năm" một bác gái nuốt nước miếng, thập phần kích động nói, "Vốn dĩ đã không có bất luận hy vọng gì đi ra ngoài, Diệp Thiên Sư, ngươi ngàn vạn lần không thể lừa gạt chúng tôi, cho chúng tôi hy vọng, lại làm chúng tôi thất vọng, chúng tôi không chịu đựng nổi đâu."

Một ông chú cũng nói: "Đúng vậy, chúng tôi dựa vào cái gì để tin tưởng anh đây?"

Diệp Thiếu Dương trực tiếp trả lời một câu: "Bởi vì tôi là Mao Sơn thiên sư."

Nhìn những người này còn có chút nghi hoặc, Diệp Thiếu Dương ánh mắt đảo qua từ trên mặt mọi người, nói: " mọi người lo lắng sợ hãi đã qua nửa đời người, mọi người chưa từng nghĩ thoát khỏi nơi này, về với cố hương sao ? Mọi người có thể nghi ngờ tôi, hơn nữa tôi không chắc chắn là thành công, một khi thất bại tất cả mọi người đều sẽ chết, tôi cũng giống vậy, thế nhưng tôi cảm thấy, chúng ta hãy đánh cược một chút, mọi người chẳng lẽ là muốn sống quãng đời còn lại ở chỗ này?"

Duỗi tay chỉ vào giang phi long, "để cho con của mọi người cũng chịu chung số phận?"

Những lời này thật đánh sau vào trong lòng mọi người.

" em sẽ giúp anh!" Giang phi long là người nhấc tay đầu tiên.

Cha mẹ hắn cũng lập tức nói:

" được, chúng tôi đều già rồi, nhưng cũng muốn đánh bạc thử một lần, chết cũng không có gì tiếc nuối, nếu lần này thật sự có chết, chúng tôi cũng coi như là sống đủ rồi. "

DMCA.com Protection Status