Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 560: Quỷ Mẫu giá lâm



"Có lẽ là vì giết người, có lẽ là vì để uy hiếp cháu, mặc kệ thế nào, kết quả cũng chỉ có một." Diệp Thiếu Dương giơ cánh tay lên, làm một động tác tay chặt xuống.

"Không phải là ngươi chết, thì chính là ta sống!"

Đang khi nói chuyện, tử khí phía trước không trung đột nhiên hướng hai bên tách ra, hai người Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ nắm tay, đạp lên tử khí, cuồn cuộn mà tới.

"Diệp Tiểu Thước!" Có thôn dân có đôi mắt sắc bén, dẫn đầu kêu, "Hắn không phải là chết rồi sao, đã chết 10 năm, tại sao lại trở về!"

Càng có nhiều người nhận ra Diệp Tiểu Thước, trong lúc nhất thời mồm năm miệng mười xì xào thảo luận.

"Tiểu thước. . . Tiểu thước!" đứng bên cạnh Diệp bá và Trân thẩm, là mẹ của Diệp Tiểu Thước - Tam Nương, gần như kích động suýt nữa đã bất tỉnh, lớn tiếng kêu to lên.

Trong ánh mắt Diệp Tiểu Thước thoáng qua một tia sáng, tiếp theo lại tiếp tục u ám, trở nên lạnh lùng mà mất đi cảm giác.

Thời điểm hai người đi tới cách đường xa mấy chục mét, dừng lại, bắt đầu hướng phía hai bên tránh ra, một bóng mị ảnh lam sắc, bay chậm rãi phía trên bầu trời.

Đám người Diệp Thiếu Dương trong lòng hít thở không thông, định thần nhìn kỹ, đó là một người nữ tử có khuôn mặt đoan trang thanh tú, trên người mặc một bộ váy dài hoa lệ, làn váy cùng bộ tóc dài ở trong gió khẽ tung bay, phía sau lưng cô ta, ngưng tụ một đoàn ánh sáng hình bầu dục cùng với thân hình cô ta không sai biệt mấy, dưới khúc xạ của ánh mặt trời, phát ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt màu vàng kim nhu hòa, đem người bao phủ, nhìn qua có một loại tính kinh sợ mãnh liệt.

Hai tay nữ tử đang cầm một cái Tịnh Bình, bên trong cắm mấy cành liễu, đối mặt với mọi người dưới trấn, trên mặt không mang theo bất cứ biểu lộ gì.

Đoàn người Diệp Thiếu Dương cùng nhau hướng đối phương nhìn lại, không cần người ta nói, bọn họ cũng đều biết, cô gái áo lam trước mắt này, chính là Quỷ Mẫu. .

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn luồng sáng hình cầu phía sau Quỷ Mẫu, biểu tình có phần lạnh xuống, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh. Tại sao lại là. . . như vậy.

Ở trước người Quỷ Mẫu, đứng phía sau Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ, có bốn thiếu nữ mặc trang phục cổ, y phục trên người có màu sắc sặc sỡ, mặt trắng như phấn, con mắt vô cùng lớn, tỉ lệ ngũ quan cực kỳ khuếch trương.



Diệp Thiếu Dương suy đoán, mấy người này nếu gọi thì phải là tiên nữ tiếp dẫn, bất quá, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra chân thân của bọn họ, chính là người giấy. . .

"Tiên Nương giá lâm, thương xót chúng sinh. . ." Mấy người tiên nữ tiếp dẫn há to miệng, cùng nhau lớn tiếng hô, thanh âm chói tai, mang theo vô số tiếng vang, đâm hướng về phía trong lòng mọi người.

Một màn quái dị này, khiến đông đảo thôn dân đưa mắt nhìn nhau, người ở nông thôn tuy rằng mê tín, hết lòng tin theo Quỷ Thần, nhưng thứ tình cảnh trước mắt cực kỳ quái dị như này, ai cũng chưa từng thấy qua, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều run rẩy dồn lại chung một chỗ, có một số người trẻ tuổi kích động lấy điện thoại di động ra, len lén chụp ảnh ghi hình lại, nhưng phát hiện chỉ có thể chụp được một luồng hắc ám, hơn nữa điện thoại di động cũng không có tín hiệu. . .

Quỷ Mẫu huy động hai tay, một luồng khí vô hình đâm đầu tấn công tới, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được kết giới biến đổi, thế nhưng Quỷ Mẫu thử qua nửa ngày, kết giới vẫn không sứt mẻ.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu hướng phía ả cười nói: "Đừng phí sức, đây là phong ấn do lão tổ Diệp Pháp Thiện lưu lại, ngươi không có cách nào phá được đâu."

Quỷ Mẫu quả nhiên buông tha, một lát sau, tay cầm lấy cành liễu, vung ra vài giọt nước, tử khí phía trước kết giới lập tức hướng hai bên tản ra, mọi người lúc này mới nhìn thấy, phía sau Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ, có vô số bóng người, chính đang chậm rãi bay tới.

"Đó không phải là lão Vương nhà bên cạnh sao!" Có một người nam tinh mắt, nhận ra người quen, giật mình kêu.

Người vợ của hắn có thị lực không tốt bằng hắn, cau mày nói thầm: "Chớ nói nhảm, lão Vương hàng xóm đã chết 10 năm rồi. . ." Thế nhưng theo những bóng quỷ ảnh càng lúc càng gần, hai con mắt của cô ta trợn lên to lớn bằng cái bánh trung thu, thất thanh nói: "Thật sự là lão Vương."

Không riêng gì "lão Vương hàng xóm", càng ngày càng có nhiều thôn dân, ở trong những quỷ ảnh này phát hiện họ hàng - bạn chí cốt của mình, lúc đầu còn có chút khẩn trương và sợ hãi, nhưng thuận theo một thiếu nữ gào khóc, kêu một tiếng "Mẹ!" Kéo theo tâm tình của rất nhiều người, trong lúc nhất thời nhao nhao rối rít hướng về phía vong hồn thân nhân đã chết hô kêu lên, có một số người tâm tình vô cùng kích động, than thở khóc lóc.

Chỉ có điều tốt ở chỗ, những thôn dân này nhìn thấy vong hồn thân nhân, mặc dù kích động, nhưng vẫn chưa mất lý trí, biết bọn họ đều là vong linh, âm dương xa cách - người và quỷ khác biệt, cho nên chẳng qua chỉ gọi tên của bọn họ, cũng không có nhích tới gần.

Nhưng Diệp Thiếu Dương đã dự cảm đến đầu mối không tốt, vội vàng tìm Diệp bá, lúc này Diệp bá ở trong đám người thấy vong hồn phụ thân đã chết, cũng đã bi thương rơi lệ.

Diệp Thiếu Dương kéo ông ta lại, nói: "Quỷ Mẫu có khả năng muốn mê hoặc bọn họn, nhiều người như vậy, đến lúc đó mấy người chúng ta không quản được, bác lập tức tùy tiện đi tìm một số người trẻ tuổi qua đây, phải nhanh lên!"



Diệp bá cũng không hỏi Diệp Thiếu Dương cần tìm người để làm gì, lau nước mắt, đi tới trong đám người, tùy tiện chọn một số người, nói họ đi cùng mình.

Bên này, Diệp Thiếu Dương vẽ bùa thật nhanh, chờ Diệp bá mang theo hai mươi - ba mươi người trẻ tuổi sang đây, Diệp Thiếu Dương cũng vẽ xong mấy tấm tĩnh tâm phù, chia ra sau khi dán xong ở trên cổ đám người trẻ tuổi, dặn dò: "Đây là tĩnh tâm phù, có thể giúp cho tâm trí của các người không bị mê hoặc, ngàn vạn lần không được lột xuống. Đợi ngộ nhỡ có tình huống gì đó, các người nhất thiết phải ngăn cản đám người muốn đi ra khỏi phong ấn!"

"Đi vào trong hắc khí, thì sẽ ra sao?" Một tiểu tử không rõ cho nên hỏi.

"Sẽ biến thành cương thi!"

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Diệp Thiếu Dương để cho bọn họ phân tán ra, tiếp đó kêu lão Quách cùng Diệp Tiểu Manh, bảo hai người bọn họ tiếp tục vẽ tĩnh tâm phù, có thể vẽ được bao nhiêu thì vẽ, còn chính mình mang theo đám người Nhuế Lãnh Ngọc, đi tới hướng đối mặt Quỷ Mẫu.

Một tiên nữ tiếp dẫn tiến lên một bước, dùng giọng trong trẻo nói: "Vô vi đại đạo, địa thu nhân hồn. Những quỷ hồn này khi chết đều có tội, vốn phải chịu hình phạt ở Uổng Tử thành, là Tiên Nương thương cảm cho bọn họ, tạo nên Quỷ Tiên thôn, dùng Tiên pháp độ hóa, hôm nay bọn họ đều là Tiên Nhân, các ngươi còn không mau tới nhận thức họ hàng, đoàn tụ nhân luân, sẽ dính chút tiên khí tốt lành. . ."

Nghe xong những lời này, mọi người càng thêm giật mình, tuy rằng không ai dám tiến lên một bước, nhưng là từ vẻ mặt của bọn họ có thể thấy được, phần lớn số người đã hơi dỡ xuống chút phòng bị. Lúc này, những quỷ hồn kia đã đến gần ranh giới tử khí, phân tán ra, vươn tay ra từng cái từng cái, trên khuôn mặt mang theo nụ cười hiền hòa, không ngừng gọi tên vợ và hài tử.

Đối mặt thân nhân kêu tên, đám người kia càng thêm dao động.

"Làm sao bây giờ?" Nhuế Lãnh Ngọc dự cảm sẽ phát sinh chuyện không ổn, có chút khẩn trương ghé vào bên tai Diệp Thiếu Dương nói, "Có nên đi ra ngoài giết một trận hay không?"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, không đợi mở miệng, Tứ Bảo ở một bên nói: "A di đà phật, những người này đều là bị Quỷ Mẫu cuốn theo sinh hồn, tội không ở bọn họ, không thể giết."

Đúng lúc này, Quỷ Mẫu hé mở đôi môi, phát ra một thanh âm mờ ảo hư vô, như khóc như tố, như ca như mộng, không buồn không vui, không mang theo bất kỳ cảm tình gì, thế nhưng truyền vào lỗ tai người nghe, lại nảy sinh đồng cảm kỳ quái.

Chỉ chốc lát thời gian, vẻ mặt các thôn dân đều trở nên uể oải, mí mắt cũng chậm rãi khép lại, trong đầu gần như vô ý thức, chỉ còn lại có từng tiếng hô hoán của thân nhân, giống như cương thi vậy, giang hai cánh tay, hướng phía trước chậm rãi đi đến.

DMCA.com Protection Status