Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 446: Thất Tâm Nhân



"Đây là Ngô Lão Thái nuôi miêu!" Một hơi lùi lại mười bước, Diệp Thiếu Dương nói, "Tôi nhớ rõ, những ánh sáng màu hồng đó chính là đôi mắt của con miêu. Có điều,. ."

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Diệp Tiểu Manh nhìn hắn, nói. Diệp Thiếu Dương một loạt phán đoán chính xác của hắn, làm tâm lí nàng có vẻ tin tưởng và trông cậy vào hắn, những điều hắn suy đoán ngay cả nàng cũng không để ý thấy.

"Chờ đi, không phải cô nói cứ chiều tà nàng lại ra ngoài đưa cơm cho Ngô Lão Thái sao, chúng ta phải chờ." Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, cũng không thể ngồi không chờ đợi, tốt nhất nên tranh thủ chuẩn bị mọi việc trước.

Nhìn xung quanh, tìm được một cây liễu, vì thế cả bọn đi tới, bởi vì thời tiết khô hạn, nên cây liễu này đã chết khô từ lâu.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn tán cây, chọn lựa mấy nhánh cây, hắn với tay bẻ cành, chiết thành cành dài cành ngắn khác nhau, sau đó vòng ra trước phòng, dùng một cành để bớt đất ở ngay trước cửa chính, đào thành một cái mương, sau đó đặt sẵn ba cành cây xuống, bố trí xong xuôi, lúc này mới lui qua một bên.

"Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?" Diệp Tiểu Manh không nén nổi sự tò mò buột miệng hỏi Diệp Thiếu Dương.

"Cách này, có thể ở không tiếp xúc tình huống của nàng hạ, phán đoán nàng là người chết vẫn là người sống."

Đón hai người kinh ngạc ánh mắt, Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Ba cành cây kia, chưa hoàn toàn khô héo quá, vẫn còn độ dai của nó, nếu là người sống giẫm phải, nó sẽ không bị bẻ gãy, nhưng người chết thường sẽ nặng hơn nhiều, nếu giẫm từ trên xuống, cành cây đó lập tức sẽ gãy ngay."

Mã vừa nghe, lập tức hỏi: "Tại sao, người chết lại nặng hơn người sống?"

"Có một câu, gọi là ' chết trầm ', kiểu người trước khi chết bị rơi vào một trạng thái được gọi chung là "trầm", người sau khi chết, thể trọng sẽ tăng thêm một phần ba sức nặng khi còn sống."

Tiểu Mã ngây người. "Không đúng, tôi nghe người ta nói, có người từng đo lường thể trọng người chết trong nháy mắt, đã thấy giảm đi mười cần là ít, hình như đó là trọng lượng của linh hồn. . ."

"Đó là ngay lúc vừa chết chưa nháy mắt. Người sau khi chết, thi khí sẽ từ từ hình thành trong cơ thể, mãi cho đến khi phân hủy, cổ thi khí này mới tan đi. Thi khí có uế khí là đứng đầu, sẽ tự tán xuống đất tìm âm khí, vô tình làm tăng thể trọng người chết lên. Nếu cơ thể không thể phân hủy hay thi khí không thể tiêu tán, thì người đó sẽ biến thành cương thi."

Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ.

Diệp Tiểu Manh kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, "Lợi dụng cân nặng mà nghiệm đoán người sống hay chết, biện pháp của cậu thật cao minh."

Diệp Thiếu Dương cười cười, dẫn hai người tránh đi một đoạn khá xa, tìm một nơi khá vắng vẻ, ngồi ở trong bụi cỏ, yên lặng chờ đợi.

Đợi một lúc, cửa phòng chậm rãi mở ra, sau đó, Diệp Thu Linh bước ra, trên người mặc bộ quần áo nhăn nhúm, trên cánh tay móc một giỏ tre nhỏ, phía trên được che lại một tấm vải màu đen, không nhìn thấy bên trong là thứ gì.

Chỉ thấy một con miêu đang yên bị trên vai nàng.



"Trong cái giỏ kia có cái gì?" Tiểu Mã tò mò hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu đi mà hỏi nàng."

Tiểu Mã trừng mắt nhìn hắn một cái, nhớ tới lúc gặp "con quỷ có bím tóc"(1), cũng có một cái giỏ như vậy, trong giỏ chính là cái đàu hắn, cả người tên béo lại run lên cầm cập.

----->p/s: Nhắc lại cho mn nhớ là lúc bọn Diệp Thiếu Dương được Lão Quách vừa đi khám phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận gặp ông lão đi chôn thi thể con gái mà lão biến hóa đường đi ra vực. Hồi đánh Thất Bà Bà nhé."

Trông Diệp Thu Linh thật chất phác, hai mắt vô thần vô sắc, nàng hoàn toàn không để ý dưới chân mình, hai chân cứ thể bước ra ngoài, đạp phải cành cây đầu tiên mà Diệp Thiếu Dương bố trí.

"Răng rắc" một tiếng, cành cây gãy đôi, Diệp Thu Linh sa chân xuống hố đất, chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua, sau đó lại vòng qua hố đất, tiếp tục hướng đường xuống núi mà đi.

Ba người ẩn núp ở trong bụi cỏ vẫn không nhúc nhích, sau khi Diệp Thu Linh đi xa, Tiểu Mã hít thật sâu một hơi, nói: "Quả nhiên nàng là cương thi."

"Nàng không phải cương thi." Diệp Thiếu Dương nói.

"Thế thì nàng là thể loại gì?"

"Sau khi nàng sa chân vào hố, nàng vẫn nhìn xuống đất, sau đó lại biết đi vòng qua hố đất, chứng tỏ nàng vẫn còn một số ý thức của con người, nếu như nàng là cương thi thật, chỉ có thể xảy ra sự mẫn cảm đối với pháp thuật thôi."

Diệp Thiếu Dương nhìn thân ảnh Diệp Thu Linh dần dần đi xa, lẩm bẩm nói: "Cho nên, nàng là Thất Tâm Nhân."

Diệp Tiểu Manh nghe hắn nói xong, chậm rãi đầu, "Không sai, xem bộ dáng nàng, nàng chính là Thất Tâm Nhân. Trước khi nàng rơi vào trạng thái Hoạt Thi, lúc đó nàng vẫn chưa chết, chỉ là không còn tim nữa, hành vi bị người khác khống chế hoàn toàn, có thể chấp hành mệnh lệnh, nhưng nàng đã không còn cảm giác mình tồn tại trên thế gian nữa. . ."

Tiểu Mã nghe xong kinh hãi, "Người không có tim, làm sao mà sống được?"

"Thất Tâm Nhân, là một loại nửa người nửa thi, hồn phách vẫn còn trong cơ thể, để biểu hiện một số hành vi trong đời sống mà thôi." Diệp Tiểu Manh đứng dậy, "Tám phần nàng đi tìm Ngô Lão Thái, chúng ta đi theo nàng thôi."

Ba người nhanh chóng xuống núi, đi theo Diệp Thu Linh, giữ khoảng cách mấy trăm mét với nàng, sau khi xuống núi, vốn tưởng nàng đi đến thôn, kết quả nàng lại vòng ra con đường nằm bên trái thôn.

Ba người cũng hết lấy làm lạ, những cũng dõi theo phía sau.



Sau khi Diệp Thu Linh ra khỏi thôn, cạnh ngọn núi, nàng đi vào một bãi tha ma.

"Đây là phần một tổ tiên vương gia trang." Diệp Tiểu Manh nói.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, cũng may lúc này Diệp Thu Linh không đi tiếp nữa, vì thế ba người dừng chân, đứng trên cao nhìn xuống.

Diệp Thu Linh nhìn con miêu trên vai và thì thầm một câu gì đó, con miêu lập tức nhảy xuống, chạy một vòng quanh bãi tha na, có vẻ là khảo sát xem xung quanh đó có người nào qua lại không, sau đó lại quay về dưới chân Diệp Thu Linh, nó nhìn nàng kêu lên một tiếng, sau đó lập tức nhảy lên một mộ phần gần đó.

Ba người Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn theo, đây là một tòa mộ mới, trên mồ có cắm vài cây cờ trắng, đặt vài vòng hoa.

Diệp Thu Linh buông rổ xuống, ghé vào bên mồ, đôi tay không ngừng đào xuống đất.

Ba người nãy giờ nhìn không chớp mắt, cả bọn đều kinh ngạc há hốc mồm, không hiểu nàng đang làm cái gì.

Diệp Thu Linh dường như có kinh nghiệm đào mồ, đôi tay cũng rất có lực, chưa đến mười phút, cô đã đào thành một cái huyệt động khá lớn, sau đó nàng nhảy xuống bới tiếp, càng nhiều đất đã theo đó mà bay ra, nàng chui vào trong huyệt động, không còn thấy đất đá bị ùn ra nữa.

Nàng cứ đứng trước miệng huyệt động một lúc, mới bắt đầu lùi lại, càng dịch lại dần, sau đó, ba người Diệp Thiếu Dương kinh ngạc phát hiện, đôi tay nàng, đang kéo một khối thi thể!

Thi thể người già kia, áo liệm trên người đang còn mới, có lẽ chết chưa lâu.

"Vì sao lại không hỏa táng người chết?" Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

"Người chết trong núi, rất ít khi hỏa táng, không ai coi sóc." Diệp Tiểu Manh nói, "Chuyện này cũng không phải là không tốt."

Diệp Thu Linh kéo nửa bên người chết đó ra, cũng không thực sự là kéo, mà lôi nhẹ và ghé sát vào, cuối cùng nàng làm một hành động kinh tởm:

Đôi tay nàng, cố moi hai con mắt người chết, dùng sức xé ra, một đống máu đọng, từ đoạn bị xé rách chảu ồ oạt ra, Diệp Thu Linh lấy tay đập mát đống da thịt, máu me nhầy nhụa từ đầu lâu không ngừng lộ ra.

"Vãi chưởng. . ." Tiểu Mã hít sâu một hơi, kìm nén lại dạ dày đang quay cuồng của hắn.

Diệp Tiểu Manh cũng bưng kín miệng.

Diệp Thu Linh kéo lớp ra chết ra sau, ghé miệng vào, ôm lấy xương gò má người chết, gặm một miếng, phát ra âm thanh rợn gáy "Rắc Rắc".

DMCA.com Protection Status