Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1210: Lục căn không tịnh



Nói xong, Vương Húc Văn rất lễ phép nói tạm biệt, rời đi.

Diệp Thiếu Dương ở trên vai Tứ Bảo dùng sức vỗ một cái nói: “Đi xa rồi, đừng nhìn nữa.”

Tứ Bảo lúc này mới thu hồi ánh mắt, xấu hổ cười, đem Diệp Thiếu Dương ấn ngồi xuống trước bàn trà, rót một chén nước, tự mình bưng cho hắn nói: “Đại huynh đệ của tôi, cậu có nhiều em gái như vậy thích, thì đừng tới phá hư chuyện của tôi, cậu đây là hán tử ăn no không biết hán tử đói khổ mà.”

Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Tôi phá cậu chuyện gì?”

“Đừng đến dỡ đài tôi!”

Diệp Thiếu Dương thu lại nụ cười, nghiêm túc quan sát hắn nói: “Cậu là nghiêm túc?”

Tứ Bảo gật gật đầu.

“Nhưng mà...”

“Lại muốn nhắc nhở tôi là hòa thượng sao, tôi nói này, tôi lục căn không tịnh, tình căn bất diệt, nếu có thể được với cô ấy, tôi lập tức hoàn tục.”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn hắn nói: “Cô ấy thực có sức quyến rũ lớn như vậy?”

Tứ Bảo ghé vào trên bàn trà, cũng chăm chú nhìn hắn, một lát sau nói: “Duyên phận, tôi cảm giác duyên phận của tôi đến rồi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy cậu hoàn tục trước, đem tư thái làm ra. Tôi nghĩ không có cô nương nào sẽ đồng ý nói chuyện yêu đương với một hòa thượng.”

Tứ Bảo gãi gãi cái đầu trọc, lẩm bẩm: “Nói cũng đúng.”

Sau đó cười nói: “Tiểu tử cậu còn nói cậu không biết tán gái, cậu xem lộ số này của cậu, thuần thục bao nhiêu.”

“Tôi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê mà thôi.”

Cười đùa một phen, Diệp Thiếu Dương dừng cười nói: “Cậu hiện tại cho tôi cảm giác, giống như Tiểu Mã lúc trước, đột nhiên tiến vào trạng thái, công bố mình tìm được duyên phận... Tôi không ý tứ khác, tôi cũng không biết cách làm người của em gái này...”

“Cô ấy làm người không có vấn đề, Mã Thừa nói với tôi, hắn không có khả năng gạt tôi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Cậu tự nắm chắc.”

Tứ Bảo cười ha ha nói: “Thiếu Dương, nói với cậu như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân, đi hoài nghi huynh đệ của mình. Tôi đem lời đặt ở đây, sau này cậu xem, nếu một ngày nào tôi làm ra chuyện tương tự với Tiểu Mã, cậu trực tiếp không cần lo cho tôi!”

Nhắc tới Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới chuyện cũ, thở dài: “Tiểu Mã cũng có nỗi khổ trong lòng. Hơn nữa mỗi người tính cách cũng khác nhau, một điểm này, tôi trái lại không trách hắn, chỉ có thể nói là bị người ta lợi dụng.”



Tứ Bảo gật gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu Vương Bình bảo Tiểu Mã đến đối phó cậu và tôi, tôi tin tưởng cho dù cô ta nói ba hoa chích choè nữa, Tiểu Mã cũng nhất định là không chịu.”

Lập tức thở dài, căm giận nói: “Không biết hắn sau khi hoàn hồn thì thế nào rồi, khôi phục chưa, tìm cơ hội tôi phải đi thăm hắn, đánh hắn một trận, nói cho hắn làm huynh đệ nên làm như thế nào!”

Đi vào phòng của Tiểu Ngư, phát hiện Tiểu Ngư đã tỉnh lại.

Lão Quách đang nói chuyện với cô bé, thấy Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo tiến vào đánh tiếng chào hỏi.

Tiểu Ngư vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức bò dậy nói: “Tiểu sư thúc, thì ra mọi người vẫn luôn gạt con!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, nhìn về phía lão Quách, có chút không dám tin, lão Quách chẳng lẽ đã đem chân tướng nói cho cô bé?

Lão Quách đứng dậy, quay lưng về phía Tiểu Ngư, hướng hắn nháy nháy mắt.

Tiểu Ngư chu mỏ, vẻ mặt mất hứng nói: “Tiểu sư thúc, rõ ràng Ngư Huyền Cơ kia là hướng về phía con mà đến, mọi người vì sao phải gạt con chứ?”

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương nào nói ra được.

Lão Quách lập tức tiếp nhận câu chuyện nói: “Tiểu sư đệ, đừng giấu con bé nữa, ta đã nói thật với nó. Trên thực tế là Ngư Huyền Cơ muốn tu luyện Cửu Cửu Trùng Linh Tà Pháp, cần một cô nương sinh năm 98, cầm tinh Hổ, hơn nữa sinh nhật mệnh cách đều phù hợp đi áp trận, cho nên mới lựa chọn Tiểu Ngư...”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, nhất thời hiểu ra, xấu hổ cười, nói với Tiểu Ngư: “Là vì không làm con sợ hãi, cho nên mới cố ý đem sự tình đẩy lên trên người lão cha của con.”

“Cái này có gì sợ hãi, không phải có mọi người sao, con không sợ một chút nào.” Tiểu Ngư thè lưỡi, “Bản công tử như hoa như nước, đáng yêu lại mê người, mọi người làm sao nỡ để cho con bị người ta bắt đi, có phải hay không!”

“Đương nhiên.” Diệp Thiếu Dương cười cười.

Tinh thần Tiểu Ngư phấn chấn lên, nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc ngồi ở một bên, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Tiểu sư thúc, nghe nói mọi người muốn cùng con đến trường, làm bảo tiêu cho con à.”

Tứ Bảo nói: “Còn có ta.”

Tiểu Ngư hướng hắn nhíu mày nói: “Con nói nè Tứ Bảo thúc thúc, ngài thích đi làm bóng đèn như vậy à.”

Tứ Bảo nói: “Không phải còn có con sao, lão cha con đã sớm nói thu ta làm con rể, con không biết?”

Tiểu Ngư giật mình, lập tức lắc bả vai lão Quách chứng thực.

Đoàn người đều phì cười không dừng.



Lúc này di động của Tứ Bảo vang, sau khi tiếp nghe, nói cho mọi người, Vương Húc Văn đã giúp bọn họ chuẩn bị xong bữa tối, mời bọn họ đi ăn cơm.

Tiểu Ngư muốn thay quần áo, vì thế Nhuế Lãnh Ngọc lưu lại cùng cô bé, nam sĩ còn lại ra khỏi cửa.

“Huynh trước đó cũng không nói một tiếng, làm đệ bị dọa nhảy dựng, thiếu chút nữa đã nói lỡ miệng!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn lão Quách một cái, thấp giọng trách cứ.

“Ta không ngờ bọn đệ trở về sớm như vậy, vốn muốn lát nữa lén gọi điện thoại nói cho đệ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải thương lượng sẵn lý do rồi sao, sao lại thay đổi?”

Lão Quách giải thích: “Tiểu Ngư đứa nhỏ này tương đối tinh, sau này bọn đệ không phải còn cần bảo hộ bên người nó hơn mười ngày sao, ta sợ con bé hoài nghi, hơn nữa hiện tại lý do này, càng dễ dàng nó coi trọng, cũng sẽ chú ý nhiều hơn, như vậy sẽ càng có nắm chắc hơn chút.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cũng cảm thấy hiện tại lý do này sẽ càng thêm được Tiểu Ngư tiếp nhận.

“Đúng rồi, sư phụ đâu?” Lão Quách hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói cho hắn chuyện sư phụ đã đi rồi, lão Quách giật mình, trên mặt hiện ra vẻ mặt cực kỳ ảo não, thở dài nói: “Sư phụ cả đời thanh nhàn, vì cứu Tiểu Ngư, không tiếc vận dụng trảm linh thuật, tổn thất ngàn năm âm đức, còn đắc tội Ngư Huyền Cơ. Phần đại ân này, kiếp này khó báo.”

Buổi tối, ở phòng xa hoa nhất của Kim Hoàng Cung, đoàn người cùng nhau ăn cơm. Tứ Bảo kiên trì muốn cho Vương Húc Văn vào ngồi, Mã Thừa biết tâm tư của hắn, tự nhiên sẽ không phản đối.

Diệp Thiếu Dương chú ý quan sát Vương Húc Văn, phát hiện cô đối với Tứ Bảo tựa như cũng có hảo cảm, không giống đối với người khác loại khách sáo mang tính nghề nghiệp kia.

Không chừng, Tứ Bảo thật sự kịch để xem?

Lúc ăn cơm, mọi người cùng nhau thương lượng về hành trình của Tiểu Ngư, định ở ngày kia xuất phát, lão Quách phải về nói với lão bà một tiếng, chuẩn bị hành lý cho Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư đối với có thể theo đám người Diệp Thiếu Dương tới trường học đưa tin, mà không cần đi cùng cha mẹ thì phi thường vui vẻ, cùng Nhuế Lãnh Ngọc luôn cầm di động tìm tòi tất cả về Huy Châu, tràn ngập hướng tới đối với cuộc sống đại học sắp tới.

Trong bữa, Diệp Thiếu Dương nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, đối phương tự xưng là hiệu trưởng Chu.

“Hiệu trưởng Chu nào?”

Diệp Thiếu Dương nhất thời không nhớ ra.

Đối phương hỏi: “Cậu là trò Diệp Thiếu Dương à?”

“Là tôi.”

“Vậy thì đúng rồi.” Hiệu trưởng Chu thở dài. “Tôi nói nha Diệp sư phụ, tuy cậu là đến lăn lộn kiếm bằng cấp, tôi cũng đã đánh tiếng với giáo vụ, thoải mái đủ đường đối với cậu, nhưng cậu ít nhất không thể đem hiệu trưởng tôi đây quên mất chứ.”

DMCA.com Protection Status