Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 101: Ai mặc áo liệm, ai muốn lột da



Chiều cao của y cũng phải khoảng hơn một mét tám, thể trọng nặng 108 kg, vậy mà lúc này lại đang cầm trong tay một thỏi son môi, nhẹ nhàng tô tô vẽ vẽ, biểu tình say sưa như thiếu nữ, làm cảnh tượng trở nên hết sức quỷ dị. Trương quản lí không cảm thấy buồn nôn và ghê tởm mà chỉ cảm thấy thật sự sợ hãi.

Gã lập tức nghĩ tới những chuyện ly kỳ, tin rằng chuyện này chắc chắn có liên quan tới ma quỷ!

Gã chuẩn bị bỏ chạy, bèn hít sâu một hơi, hướng về phía cửa miếu, chợt nghe “Cạch” một tiếng, cửa đã đóng chặt, Trương quản lí cố sức phá cửa nhưng không được. Cửa miếu vốn đã mục nát, đến khóa cửa cũng không có, thế mà cư nhiên lại đóng kín không thể thoát ra.

Trương quản lí ngã nhào xuống cửa, tuột dần, ngồi xuống đất tuyệt vọng nhìn lại.

Lão Vương vẽ môi xong, không biết từ đâu lấy ra một cây bút kẻ chân mày và một cái gương đồng, soi gương kẻ mày, vừa kẻ vừa hát một ca khúc …

Đây là giọng của một nữ nhân!

Nội dung ca khúc không giống với những ca khúc được yêu thích trên thị trường, nó là một bài kịch Hoàng Mai dân gian (1), Trương quản lí chỉ nghe loáng thoáng vài câu vô cùng ghê rợn: ... Vào cửa, cửa đóng rầm, vẽ lửa, đốt đèn, nhìn xem, ai mặc áo liệm, ai muốn lột da...

(1) Kịch Hoàng Mai (Hoàng Mai hí, Hoàng Mai điệu): một loại hí khúc (kịch vui) của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Một luồng hàn ý từ sống lưng của Trương quản lí chạy dọc lên trên, lan tỏa khắp người, gã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn kêu cứu cũng không được, thậm chí còn muốn khóc.

Do ánh sáng trong miếu mờ nhạt nên chỉ thấy thân thể của lão Vương thoáng méo mó, gương đồng vừa lúc quay vào mặt của Trương quản lí, gã thấy trong gương không phải là mặt của lão Vương, cũng không phải là mặt của mình, mà là mặt của một nữ nhân. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt mở to đen thùi không có tròng trắng, một tay giơ bút lên đồng điệu với động tác của lão Vương, vẽ vẽ, sau đó cẩn thận ngắm lông mày, khóe môi nhếch thành một nụ cười ngọt ngào.

Đột nhiên gã phát hiện, khóe môi của cô ả đã toét dài đến tận mang tai, từ kẽ răng có một chút dịch thể xanh biếc đang chảy nhễu nhão...

"Quỷ, quỷ...". Trương quản lí cảm giác mình không thở được, theo bản năng sinh tồn quờ quạng hai tay mò mẫm trên mặt đất, leo về phía sau, leo đến chân tường thì đụng vào một tấm bảng hiệu, phía sau là một không gian hắc ám, tựa như một gian mật thất.

Trương quản lí không chút suy nghĩ, lập tức chui vào.

Một tia sáng trắng bệch từ trong phòng sáng lên, Trương quản lí quay đầu nhìn, là một ngọn đèn cũ kỹ từ trên bàn gỗ lim phát ra ánh sáng. Gã lúc này chỉ nghĩ đến việc đào thoát, căn bản không nghĩ đến tại sao ngọn đèn lại sáng lên, vội đóng cửa phòng, hoảng loạn khiêng bàn qua chặn cửa.

Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ rất nhẹ, phảng phất như gõ vào lòng của Trương quản lí. Gã chậm rãi lui về phía sau, chợt, một tiếng "Kẽo kẹt" từ trong góc phòng cũng truyền đến, Trương quản lí quay đầu lại nhìn, trong góc phòng là một chiếc giường rất cổ xưa, phía trên có giăng một tấm rèm mỏng ngăn trở chính diện. Nương theo ngọn đèn, gã nhìn thấy một người rất gầy đang từ từ ngồi dậy.

Ván giường phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt”, sau đó là tiếng khớp xương của hắn (nàng) đang ngồi trên giường...


DMCA.com Protection Status